🌾[THIẾU NIÊN KHỜ KHẠO].3

40.2K 2.4K 214
                                    

Chương 3

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Một hai giờ trưa, trời nắng gắt, Văn Ngọc Thư đi đường vòng lên núi, khi xuống dưới, trong bát đã có mấy chùm trái màu đỏ, đó là mâm xôi, đỏ đỏ hồng hồng, hơi chua, có giá trị về mặt y học. Con nít trong thôn đều ăn nó như một loại quả dại. Nguyên chủ đã hái nó một lần, háo hức đưa cho cho Văn Ngọc Quỳnh, cô ta chỉ nhìn một cái không ăn chút nào. Hôm nay Văn Ngọc Thư lên núi xem thử, may mắn vẫn có một số.

Cậu thậm chí không có một chút tự giác đối với nam chính, vừa đi vừa bưng bát ăn, mở túi quà tặng cho người mới của hệ thống.

"Bùm ...".

Vài quả pháo hoa nhỏ nổ tung, những mảnh lấp lánh và dải lụa vàng ào ào rơi xuống, chỉ có Văn Ngọc Thư mới có thể nhìn thấy.

Khóe miệng cậu giật giật, cũng rất có bài bản.

[Xin chúc mừng nhận được, hương thơm cơ thể: cám dỗ (có thể thay đổi, từng luồng hương thơm giống như những cái móc nhỏ, trêu chọc thần kinh, khiến người ta cảm thấy đê mê)]

[Chúc mừng nhận được, thể chất: Công chúa hạt đậu đông ấm hè mát (sợ lạnh, sợ nóng, sợ đau hehe, vui không?)]

Mặt Văn Ngọc Thư đen như đít nồi, mắng: "... Cái giới thiệu kỹ năng này," sao lại rẻ tiền như vậy! Trong văn chủng điền mà sợ lạnh, sợ nóng sợ đau, vui vẻ con mắt mi. Văn Ngọc Thư thậm chí còn không có tâm trạng để ăn, tay cầm cái bát đi vào ruộng. Trong ruộng có rất nhiều người đang cúi người cắt lúa, những bông lúa vàng xếp thành đống sau lưng mọi người, cậu gần như có thể nhìn thấy Tưởng Hoành trong nháy mắt.

Người đàn ông không đội mũ rơm, lưng đẫm mồ hôi, ẩn ẩn có thể thấy được cơ bắp trên lưng, tay chân thoăn thoắt cắt lúa, cắt được một mảng to hơn những người khác, cơ bắp màu lúa mì lăn lộn mồ hôi, khi co khi giãn, loại hormone tràn trề sức lực là hấp dẫn nhất không còn nghi ngờ.

Cậu cầm bát nhìn một hồi, người đàn ông dừng lại, thẳng lưng nhìn về phía này, lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén.

Thấy đó là Văn Ngọc Thư, hắn lấy khăn lau mặt rồi quay lại làm việc.

Văn Ngọc Thư lại nhìn nhìn, rốt cục cử động chân, bưng bát bước đến. Tưởng Hoành đang cắt lúa nhận ra thiếu niên khờ đi tới, liền dừng lại liếc cậu một cái: "Chuyện gì?"

Văn Ngọc Thư cầm đồ tốt đưa cho nam chính, đôi mắt đen rất sạch: "Anh, cho anh ăn!"

Tưởng Hoành nhướng mày, hiểu được cái này là cảm ơn hắn, hắn đưa mắt nhìn đôi mắt sáng ngời của Văn Ngọc Thư, cầm bánh bột ngô lên, định trêu chọc vài câu, nhưng vừa chạm vào vẻ mặt của hắn là kinh ngạc, sau đó khóe miệng kéo ngang:

"Tiểu Ngọc Thư, anh vừa cứu cậu, cậu liền cho anh ăn cái thứ này à?"

Văn Ngọc Thư dường như không hiểu ý của hắn, nhìn chằm chằm bánh ngô, nuốt một ngụm nước bọt, nghiêm túc nhìn hắn: "Ngâm nước muối một chút, ngon lắm, bữa trưa của Ngọc Thư, cho anh."

Không biết từ khi nào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cậu lại trở nên xám xịt, nhưng đôi mắt vẫn rất sạch, đen và sáng, sợ Tưởng Hoành sẽ không thích, lại cho hắn xem trái cây màu đỏ trong bát mẻ, vẻ mặt háo hức : "Anh ơi ăn đi, cái này ngon lắm."

[đam/H văn/NP] Xuyên vào ngôn tình gạ trai thẳngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ