🦋QUAN VĂN ĐỘC MIỆNG.18

14.6K 1K 57
                                    

Chương 18

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Văn Ngọc Thư thật sự không còn chút sức lực nào, lông mi run rẩy, nước mắt chảy xuống, còn đang thở dốc. Khuôn mặt cậu ửng hồng ướt đẫm mồ hôi, tóc dính từng lọn trên cổ, cơ thể phủ đầy tình dục nhìn vết cắn rướm máu trên môi người đàn ông. Cậu thở hổn hển một chút, rồi bình tĩnh nói:

"Đại tướng quân và Giang đại nhân đều không nhớ rõ Văn mỗ lúc này tàn nhẫn vô tình, bất hòa với cả hai." Cậu hừ nhẹ một tiếng: "Giống dã thú động dục, điên cuồng trong thân thể ta."

Giang Ngôn Khanh và Thích Vận da mặt dày, coi như không nghe thấy cậu đang chế giễu họ trở mặt thật nhanh.

Mấy ngày nay nghe bên ngoài đồn thổi, hai người gần như không ngủ được, không biết đã yêu người đàn ông này từ lúc nào, nghe nói cậu dẫn người phụ nữ khác đi mua bánh ngọt, không biết có phải thật không đã lên cơn ghen, lòng vặn vẹo, bây giờ mà mò đến tìm Văn Ngọc Thư, dĩ nhiên không còn nhiều lý trí.

"Văn đại nhân tàn nhẫn độc ác với tiểu hầu gia, tiểu hầu gia đây rất vui, về phần xung đột..."

Thích Vận vuốt tóc, đột nhiên thấp giọng cười một tiếng, nhưng trong mắt lại không có ý cười, chỉ có địch ý thật nặng:

"Giết nghĩa phụ của ngươi, chúng ta sẽ bất hòa."

Họ không sợ Ân Tu Hiền biết sát khí của họ, giống như Ân Tu Hiền muốn giết họ, mọi người đều biết điều đó, nhưng không ai công khai nói ra.

Văn Ngọc Thư lẳng lặng nhìn người đàn ông nổi điên, không biết đã bao nhiêu ngày không ngủ ngon, hai mắt đỏ hoe, từng sợi dây thần kinh căng thẳng, nói giết xong Ân Tu Hiền, trong mắt hiện lên sát ý. Cảm giác bị áp bức dày đặc, không hổ là kinh nghiệm sa trường.

Cậu còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy hai tiếng gõ cửa, giọng con gái ấm ức hỏi.

"Chú Giang, cha với các chú chơi xong chưa? Sao chú không đến tìm Oánh Nhi?"

Bầu không khí ăn miếng trả miếng trong phòng dừng ngay lại.

Giang Ngôn Khanh ho một tiếng, vội vàng nói: "Chơi xong rồi, Oánh nhi ngoan, chú và cha ra ngoài ngay thôi."

Ba người ngừng nói chuyện, thu dọn qua loa một chút, Thích Vận cùng Giang Ngôn Khanh thì còn đỡ, trong phòng không có nước, Văn Tư Oánh lại ở cửa hờn dỗi chờ nói cái gì không chịu đi, nằng nặc chờ cha ra. Văn Ngọc Thư không rửa sạch được, mặt mày xanh mét.

Giang Ngôn Khanh lau sạch chất lỏng trên người, lấy khăn tay quấn chuỗi hạt Phật trên cổ tay Văn Ngọc Thư rồi nhét vào người cậu, trầm giọng cười nói: "Oánh tỷ nhi đang giục, để không chảy ra ngoài chỉ đành để Văn đại nhân chịu ấm ức."

"Văn đại nhân, xin hãy kẹp chặt, đừng để Oánh tỷ nhi phát hiện ra."

...

Văn Tư Oánh chán nản ngồi xổm ở cửa chờ cha đi ra, không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ mở, ngẩng đầu lên thấy cha đi ra, cô bé vội vàng đứng dậy chạy tới ôm lấy chân Văn Ngọc Thư, nghẹn ngào nói:

[đam/H văn/NP] Xuyên vào ngôn tình gạ trai thẳngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ