Chuyển xong nhà, sắc trời đã tối, hoàng hôn buông xuống thành phố nhỏ.
Tiêu Sở Ngôn mở tủ lạnh, đem nguyên liệu ra, bắt đầu nấu cơm.
Vừa rồi bị sếp Tiêu trêu chọc về chuyện ai chăm sóc ai, Dịch Sơ Ngữ muốn lấy lại chút mặt mũi, sắn tay áo vào bếp phụ việc.
Đôi tay mềm mại nhỏ nhắn còn chưa kịp đụng vào vòi dưới liền bị tay Tiêu Sở Ngôn nhanh tay lẹ mắt một phát bắt được.
"Em mau đi thu dọn đồ đạc đi."
"Được ạ"
Căn phòng nơi cô sẽ sống vẫn còn bừa bộn, mọi thứ chất đống trên bàn và trên sàn.
Dịch Sơ Ngữ thu dọn đồ trong phòng ngủ.
Quần áo chất đống trên giường, Dịch Sơ Ngữ đi tới trước tủ quần áo, suy nghĩ một chút liền mở tủ ra.
Bên trong trống rỗng.
Sau khi gần xong, Dịch Sơ Ngữ rời khỏi phòng ngủ, vừa nghĩ tới sau này sống chung dưới một mái nhà với Tiêu Sở Ngôn, không khỏi có chút ngại ngùng.
Sau bữa tối, hai người ngồi trong phòng khách.
Nghĩ đến mấy ngày nữa sẽ tham gia buổi ký tên, Dịch Sơ Ngữ đang mua sắm quần áo trên mạng, đã lâu không gặp mặt người hâm mộ, cô không thể ăn mặc quá sơ sài.
Tiêu Sở Ngôn đang đọc tập tài liệu trên tay.
Căn phòng im ắng.
Dịch Sơ Ngữ nhìn các loại quần áo trên điện thoại, trong lòng rối rắm.
Cô giơ điện thoại lên, ngẩng đầu muốn nói gì đó với Tiêu Sở Ngôn, nhưng anh lại quá tập trung, cô ngại làm phiền.
Vừa định cúi đầu chậm rãi nhìn lại, liền nghe thấy người đối diện hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không sao, anh cứ làm việc đi."
Tiêu Sở Ngôn cất tập tài liệu đi, sải bước đến bên cạnh Dịch Sơ Ngữ, ngồi xuống, một tay tùy tiện đặt trên sô pha phía sau, ôm cô vào lòng.
Ánh mắt anh rơi vào chiếc điện thoại trong tay cô, không nói gì, chỉ đợi cô nói.
Dịch Sơ Ngữ vuốt màn hình điện thoại, nhàn nhạt hỏi: "Anh thấy bộ nào đẹp?"
Tiêu Sở Ngôn cúi người tiến lại gần Sơ Ngữ, cằm gần như đặt trên vai phải của cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Dịch Sơ Ngữ không tự chủ được, khóe môi cong lên.
Anh nâng cằm lên, đột nhiên nói: "Em kéo xuống một chút."
Dịch Sơ Ngữ nghe lời anh, tiếp tục kéo xuống.
Đột nhiên, Tiêu Sở Ngôn thả lỏng tay phải, ấn thẳng ngón tay cái lên tay cô, chạm vào màn hình.
"Bộ này không tệ lắm."
Ngón tay cái của anh vẫn dán vào ngón cái của Dịch Sơ Ngữ, nhẹ nhàng vuốt ve, động tác không tự chủ này của anh khiến trái tim Dịch Sơ Ngữ tăng tốc.
Dịch Sơ Ngữ nhấn xem chất lượng của chiếc váy như thế nào.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cả hai quyết định mua chiếc váy mà Tiêu Sở Ngôn thích.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vẫn Còn Rung Động
Ficción GeneralWarning: truyện ngọt, nội dung đơn giản, bạn đọc không thích xin tự nhiên bỏ qua 🧋Nam cảnh sát hình sự ❤️Nữ tiểu thuyết gia 🧋Văn án: Vì vô tình liên quan đến một vụ án bí ẩn mà Dịch Sơ Ngữ gặp lại nam thần thời cao trung. Suy nghĩ đắn đo một thờ...