Lana bất ngờ mở mắt, tầm nhìn đang rất mờ nhưng rồi rõ dần...một khoảng đen xì hiện lên trước mắt, cô im lặng khẽ cử động người, nhưng đáp lại cô chỉ nghe thấy tiếng động leng keng của xích sắt, chúng đã nhốt cô trong một căn phòng không ánh sáng. Dư âm từ cơn sốc điện đó làm chân và tay cô vẫn còn ê ẩm, với phần gáy bị đánh mạnh tới ngất xỉu và cả vết thương ở lưng đang bị kéo lên vì tay bị xích lên trên làm cô chật vật:
- Lumos. – Cô thều thào nói.
Một đốm nhỏ mang theo ánh sáng trắng soi sáng cả căn phòng chật chội, bẩn thỉu này. Cơ thể cô giờ đã lộ rõ những gì cô đã giấu đi, chiếc mặt nạ biến mất và hình xăm cũng đã lộ rõ bởi câu thần chú đã được giải khi cô mất ý thức. Nhìn vị geisha Akimura hôm qua còn lộng lẫy, kiều diễm bao nhiêu, thì giờ tàn tạ bấy nhiêu, khuôn mặt chỉ có lớp trang điểm nhòe ra, nhưng lại làm dung nhan của cô thêm phần quyến rũ, mái tóc cùng phục trang cũng không khấm khá hơn, rối tung được búi tạm lên bằng chiếc trâm nhỏ, vẫn là bộ kimono đơn giản đằng trong bộ váy cồng kềnh hôm được triệu tập. Chân cô cách mặt đất một khoảng không quá hai đốt ngón tay, được cố định bằng xợi xích có còng đá biển nguyên chất. Lana ngẩng đầu thì nhìn thấy hai tay bị xích lên bằng một xợi xích gắn lên trần nhà, quanh cổ tay là chiếc còng đá biển được cố định chắc chắn, không thể bay lên trên một khoảng quá xa. Tay cô cố với tới lỗ khóa của còng nhưng không thể, chừng nào không chạm vào được nó, cô sẽ không thể phá được:
- Quả nhiên đá biển không thể kiểm soát phép thuật.
Một tên CP-9 tiến vào căn phòng, cánh cửa mở ra làm ánh sáng dội thẳng vào khuôn mặt cô. Làm Lana khó chịu mà cau mày lại. Cô động tay nhẹ một cái thu hồi ánh sáng từ Lumos, miệng lẩm bẩm một chữ "Nox". Cô không biết mình có lớn hơn tên đang đứng trước mặt này bao nhiêu không, nhưng khi nhìn thấy hắn đứng tự nhiên chống hông trước mặt mình. Nó như kích thích sự điên cuồng trong cô:
- Chào, đồ khốn.
Chà, sự ngạo mạn trong cô đã trỗi dậy, khóe miệng nhếch lên, khinh thường nhìn tên nhãi này. Hắn trông không bình tĩnh như hôm đó, có lẽ việc được khen thưởng và tâng bốc làm hắn nghĩ mình thật tài giỏi. Rob Lucci cũng thật tuyệt khi nghĩ ra kiểu dùng người này:
- Đừng chạm vào cô ta, sự tồn tại của cô ta đặt nền móng cho sự phát triển của Chính Quyền Thế Giới. – Tên báo đốm đó tiếp tục liên lạc qua sên truyền tin.
Tên Cipher Pol ngoan ngoãn thu bàn tay đang định với tới chỗ cổ cô lại, ngoan ngoãn như một chú chó con nho nhỏ và hơn hết rất dễ mất mạng:
- Ta sẽ chả giúp gì được cho các ngươi đâu. – Cô ngẩng đầu, đối mặt với chúng, lạnh giọng nói.
- Không, lời tiên tri đó là giúp chúng ta một phần rồi. – Hắn tiếp lời cô.
Lana không quan tâm, có thể cô đã vô tình nói ra khi bất tỉnh hoặc ví dụ như đột nhiên tỉnh dậy với đôi mắt trắng bóc rồi lẩm bẩm, mấy hành động dọa người hay gì đó. Dù gì lời tiên tri đó có nói tới "tự do", đảm bảo nó sẽ không có lợi lộc cho chính phủ. Lucci nói qua loa thêm mấy câu không đáng để ý, với khuôn mặt hầm hầm nghiêm túc:
- Ngũ Lão Tinh dè chừng cô, đặc biệt là nghe tin cô hạ gục hai đặc vụ CP-9 một cách dễ dàng.
- Vậy phải chăng các ngươi đã quá coi thường ta? – Cô nhếch mép khinh thường sự ngu ngốc của chúng.
Chúng sẽ phải cử thêm người tới nếu muốn hộ tống thành công, hoặc là có biện pháp phòng chống, nhóm ở Hoa Đô sẽ có thêm thời gian. Sau khi ngắt máy, tên nhãi đó lại gần nắm lấy cằm cô nâng lên, nắm chặt như thể muốn bóp nát. Một cảm giác kinh tởm trào ngược lên trên cuống họng cô lúc hắn ghé mặt lại gần, khác hẳn khi ở với vị kiếm sĩ cùng tàu kia.
Cô theo phản ứng, định nâng gối lên một cú, nhưng sợi xích này lại cản trở, làm cả người cô bị kéo ngược trở lại. Vết thương khi người cử động cũng nhói lên làm cô đau đớn mà gục hẳn xuống. Khuôn mặt hắn mang ý cười, nắm chặt hơn rồi hất cằm cô sang sang một bên. Nhìn đống băng trắng trên đầu kia, không cần quan tâm dưới lớp mặt nạ đó trông như thế nào cô cũng hiểu hôm đó khi trúng đòn hắn bị thương cỡ nào, ít nhiều cũng hủy dung:
- Thật không hiểu ngươi có gì cần phải dè chừng.
Cô còn chả thèm phản bác khi hắn lèm bèm như vậy, sau đó đặt cái hộp vuông đang cầm trên tay xuống, từ trong đó lôi ra một ống tiêm nhỏ có dung dịch mang màu sắc lạ:
- Vegapunk lại đưa cho các ngươi các gì à? – Lana nghiêng đầu nhìn, chúng đã có cách gì rồi?
- Vài ngày một lần, thuốc ngủ và còn có tác dụng kiềm hãm? – Hắn nói với giọng bông đùa, khóe miệng cười tươi trông như khá vui vẻ.
Lana không thể phản kháng, nhất là khi tay chân hoàn toàn bị trói, và yếu ớt như bây giờ:
- Cứ sẵn sàng tinh thần đoàn tụ với Nico Robin và trở về Mariejois với chúng ta đi.
"Chuyện đó sẽ không xảy ra" cô khó chịu nghĩ, nhưng cơ thể ngay lập tức không còn sức lực phản kháng. Chết tiệt, cô cần phải có cách gì đó.
_____________
Còn một chương ngày mai nữa, cùng đoán xem ai sẽ giúp cô trên Đảo Quỷ nhé?
BẠN ĐANG ĐỌC
[OP] Dandelion
FanfictionChỉ được đăng tải tại Wattpad, nghiêm cấm reup Ngoại trừ tuyến nhân vật và mạch chính, truyện hoàn toàn là ý tưởng của tác giả Tất cả ảnh và nhạc đều được lấy từ pinterest và youtube Ngày mở hố: 22/06/2022 Ngày lấp hố: 23/07/2023