Chương 19: Tôi làm thiên tài ngốc nghếch

37 1 0
                                    

Trương Trác còn tiếp tục cười. Cô nhóc này nhất định nhìn ra manh mối gì đó. Haiz, trẻ con thời nay thật sự là không trong sáng chút nào.

Quên đi, tôi còn đi nói người ta! Lúc tôi chừng ấy tuổi không phải cũng giống thế sao?

"Em muốn cho thì cho, không muốn thì thôi!" Tôi nhìn Trương Trác, bất đắc dĩ nói.

"Dạ, được rồi!" Trương Trác cười cười, "Chu Sir, đi thôi, tiện đường!"

"Ừ!"

Nói xong cùng Trương Trác đi.

Tắm rửa xong ngồi rối rắm trước máy tính. Chẳng lẽ là do tôi nghĩ nhiều thật? Tôi không phải là một người tinh tế tỉ mỉ, nhưng từ sự kiện Amy, tôi vẫn luôn vô cùng cẩn thận với những chuyện thế này. Đôi khi thậm chí quá mức cẩn thận, chỉ cần một chút manh mối thôi tôi liền bóp chết từ trong trứng nước.

Nhớ hồi lúc dùng Amy thử Cẩn, kết quả biến thành nước ngập Kim Sơn. Mặc dù xác định được chuyện Cẩn cũng yêu tôi, nhưng lại làm con tim mình đau gần chết. Nhìn người mình yêu vì mình rơi nước mắt, cái loại cảm giác này thật sự rất đau lòng.

Quên đi. Lười suy nghĩ. Dù sao công tác của tôi tại trường này cũng không còn bao lâu nữa, cũng sẽ mau rời đi. Trong khoảng thời gian này cố tránh tiếp xúc một chút là được. Haiz, thật là phiền toái. Ghét nhất phải giải quyết những chuyện này. Nhẹ không được nặng không được, xa không được gần cũng không xong...

Haiz, báo ứng báo ứng. Cái này thật sự gọi là nghiệp quật không chừa một ai! Không phải người xưa thường hay nói cái gì mà ác giả ác báo, gieo gió gặt bão sao? Giờ thì hay rồi, những rắc rối, khó xử của Cẩn ngày xưa bây giờ tới lượt tôi trải nghiệm.

Có điều, vẫn là tự an ủi mình, có lẽ do tôi suy nghĩ nhiều quá, là 'vô tình khiến khách đa tình khổ' (1) cũng không chừng.

Tôi tính toán thời gian, thực tập xong hẳn cũng không có chuyện gì nhiều. Khóa học cũng kết thúc ổn thoả, có thể dọn dẹp về nhà một chút. Tháng mười, Cẩn còn đi làm, về nhà cũng chỉ có một mình mình. Nếu được giao công tác bây giờ cũng có hơi sớm, quên đi, hay là cứ đợi. Đợi được bốn năm, chẳng lẽ không đợi được thêm một khoảng thời gian ngắn nữa.

Tùy tiện lướt web, xem một chút tin tức đó đây và tin tức giải trí. Bình thường tôi cũng không có bao nhiêu hứng thú với những thứ này, nhưng hôm nay tâm trạng không tốt lắm, tôi tự giải trí một chút cũng không sao.

Phòng chat QQ của 10-3 chợt hiện lên. Tôi không hay chat, mặc cho biểu tượng cứ lóe. Nhìn qua một chút, vẫn cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Cảm thấy nhàm chán, tôi liền lấy 《Tập thơ chim bay》 Cẩn tặng ra xem. Đã lâu lắm rồi, trang sách cũng có chút cũ kĩ. Sợ lúc cầm tay sẽ làm dơ, tôi còn cố tình bao bìa lại. Mà hiện tại, bìa sách đã sớm thay đổi không biết bao nhiêu cái. Mỗi đêm trước lúc ngủ, tôi đều đặt 《Tập thơ chim bay》 ở bên cạnh. Như vậy tôi mới có thể cảm thấy an tâm và vững lòng.

Lòng tôi là cánh chim miền hoang vắng, chỉ có trong mắt Cẩn, nó mới tìm thấy cả bầu trời.

Cầm sách tùy ý lật, khát nước, chạy đến tủ lạnh trong bếp lấy nước ngọt. Vừa mới mở nắp ra, điện thoại liền reo lên. Thật sự là rất khát, vột vã uống một hơi rồi chạy đi nghe điện thoại.

[BHTT - Edit] Phong cuồng lão sư - Lăng DuệNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ