Chương 81: Một ngày một đêm dài dằng dặc

49 1 0
                                    

Cửa đóng, tôi liền ngơ ngác đứng tại nơi đó, nước mắt im lặng rơi xuống. Trong phòng lập tức trở nên trống trải, tâm tư tôi còn đặt ở lời Cẩn nói, còn có thể nghe được hương thơm của nàng, thậm chí trên mặt, vẫn còn nhiệt độ của nàng.

Thật giống như đột nhiên không còn khả năng suy nghĩ, đầu óc trống rỗng, điều tôi có thể làm, chỉ có thể ngây ngốc mà chờ, lẳng lặng đứng nơi đó, không nhúc nhích, mặc cho thời gian trôi qua, thật giống như mỗi một phút đối với tôi, đều là giày vò kinh khủng.

Không biết đứng đấy bao lâu, nghe thấy điện thoại vang lên, có chút kích động lấy trong túi ra, phát hiện không phải là điện thoại của Cẩn.

Thất vọng lan tràn toàn bộ con tim, máy móc nghe, là mẹ.

"Alo, Minh Minh, mấy đứa tụi con đi đâu hết rồi? Sao mẹ gọi điện thoại bàn mà không ai bắt máy?" Giọng mẹ có chút lười biếng, có thể là đã đến giờ ngủ rồi.

"Dạ Tây An!" Tôi chậm rãi phun ra hai chữ này, giống như sức lực bị hút sạch vậy, chán nản ngồi dưới đất, tay nắm điện thoại thật chặt.

"Tây An?" Giọng mẹ lập tức trở nên thận trọng, "Sao lại đi Tây An? Có chuyện gì à?"

"Hàn Học Hiên nói chuyện của tụi con cho ba mẹ Cẩn!"

"Hàn Học Hiên? Đồ con rùa, tên bại hoại này! Hiện tại sao rồi?" Mẹ có chút lo lắng, lời mắng người cũng buột miệng thốt ra.

"Dạ không biết, Cẩn với anh trai về nhà, con ở đây chờ tin. Mẹ, con có chút lo lắng! Con không biết con có thể làm cái gì!" Giọng của tôi có chút nghẹn ngào, nằm dưới đất, đầu tiếp xúc với sàn nhà lạnh lẽo, thấy cái lạnh ập đến toàn thân.

"Con đừng hoảng, mẹ nghĩ, Đỗ Cẩn nhất định có chừng mực, con ngồi im chờ đi!" Mẹ bắt đầu an ủi tôi, không còn bỡn cợt như ngày thường, trở nên cẩn thận hơn.

"Mẹ, con yêu Cẩn!" Tôi máy móc lặp lại câu nói này, giống như đã mất đi khả năng tư duy, không biết nên nói gì, chỉ lặp lại, rồi lại lặp lại "Con... yêu Cẩn... Con yêu Cẩn..."

"Mẹ biết! Đừng lo lắng, hết thảy rồi sẽ khá hơn!" Mẹ nhàn nhạt nói.

"Mẹ, con muốn cùng Cẩn kết hôn!" Đột nhiên suy nghĩ này trở nên mãnh liệt, cho dù tôi biết, vào giờ phút này, tôi nói ra loại chuyện này có bao nhiêu xa vời, tôi hẳn nên duy trì lý trí, suy nghĩ chuyện có khả năng xảy đến trong tương lai. Mà không phải một mình tự biên tự diễn như bây giờ, mơ mộng viển vông.

"Mẹ biết, mẹ biết mà, con ngoan, nhất định phải ngoan, an tĩnh chờ. Nghe mẹ đi!" Mẹ dùng giọng điệu thoải mái để an ủi tôi, như lúc tôi tỉnh lại sau khi cắt cổ tay tự sát vậy.

Cúp điện thoại của mẹ, lấy laptop trong balô ra, vào mạng, muốn viết gì đó. Lại phát hiện, có rất nhiều suy nghĩ nhưng không có từ ngữ nào có thể diễn đạt. Đầu óc trống trơn, trong lòng cũng trống rỗng.

Từ khi Cẩn đi, mãi mà màn đêm mới buông xuống. Tôi không đợi được điện thoại của Cẩn, thậm chí không hề có một tin nhắn nào. Tôi muốn gọi điện cho nàng, cầm điện thoại mà tay có chút run rẩy. Suy đi nghĩ lại vẫn là thôi, Cẩn không tìm tôi, tự nhiên là có lý do của nàng với lại nàng cũng không thể làm gì hơn. Nàng đương nhiên biết tôi sẽ không yên tâm, lo lắng thậm chí kinh hoảng. Có thể là, vào giờ phút này, nàng đã là không thể theo tiếng lòng của mình.

[BHTT - Edit] Phong cuồng lão sư - Lăng DuệNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ