con mồi biến mất

579 23 0
                                    

thấy em đi xa rồi, lúc này anh mới yên tâm đi vào lại bên trông phòng dựng nên một hiện trường giả cho họ nghĩ là em đã bỏ chốn. treo một thang dây bên của sổ, nhỏ thêm vài giọt phẩm màu đỏ làm như em đang cố vùng vẫy để được thoát khỏi dây xích đến chảy máu, bới tung mọi thứ, xong xuôi anh đóng cửa phòng khóa trái cửa từ bên ngoài, bỏ lại chùm chìa khóa vào chỗ cũ, rồi lái xe chạy khỏi nhà đi làm như không có chuyện gì xảy ra.

bên này ami vẫn đang chạy, chạy rất lâu trên con đường dài, hôm nay là ngày gì mà không thấy chiếc taxi nào hết, mà nếu có thì thấy em trong bộ dạng này chắc cũng không ai dám dừng lại. váy trắng thì dính máu, tóc tai bù xù như bị giang hồ đòi nợ, đã vậy trời còn mưa, em đã đến được nhà mina nhưng không thấy mina đâu, gọi phone cũng không thấy bắt máy, bấm chuông mãi mà không có ai ra mở cửa cho em cả, em ngóng vào trong nhà mong thấy bạn thân của mình mà bên trong thì tối om, ngay lúc em cần nhất thì lại không thấy đâu, giữa thành phố rộng lớn như này lại không có một chỗ nhỏ nào cho em cả, không ngờ có ngày ami lại thành ra thế này, lang thang, không nhà, không cửa, bây giờ em biết phải đi đâu đây.

vừa đói, vừa lạnh từ hôm qua đến giờ ami có gì bỏ vào bụng đâu, tiếng ruột *ọt ọt* kêu la.

"đi đâu bây giờ"

giọng nhỏ lo lắng nói với chính mình, bất giác em nghĩ đến jungkook nhưng lý trí em không muốn, bình thường thì xua đuổi để hắn chờ đợi mình đến mỏi mòn, giờ em gặp khó khăn mặt mũi đâu lại tìm đến.

thời gian trôi qua cũng đã lâu, em đi mãi mưa càng lúc một lớn hơn không có dấu hiệu dừng lại, cơ thể mỏi nhừ em ngồi bệch dưới gầm cầu, xung quanh toàn là nhà của lũ chuột, mùi hôi của ống cống sọc thẳng lên mũi em không chịu được, cô đơn em bật khóc. cầm điện thoại lướt qua danh bạ ngoài jihoon và mina những người còn lại đều không thể nhờ vã.

biết mình không còn trụ nổi được bao lâu nữa, trí óc chỉ có thể nghĩ đến hắn, trước khi mất dần ý thức vì đói và rét, em đã kịp nhấn vào số máy gọi cho hắn, tiếng chuông *tít tít tít* kéo dài ở đầu dây bên kia, tưởng chừng dài như vô tận, em gục mình xuống đất.

"alo, tôi nghe"
"..."
"em nhớ tôi rồi sao"

nghe giọng nói bỡn cợt quen thuộc mà em mong chờ vang lên, bất giác em mỉm cười nhẹ lòng, cố nói vào chiếc phone nắm chặt trong tay.

"giúp...giúp tôi với jung...jungkook dưới chân cầu....là dưới chân cầu...."

"cái gì"
"..."
"ami"
"em sao vậy"
"ami mau trả lời tôi, em đang ở đâu"
"ami"
"..."

giọng nói em nhỏ dần, rồi mất hút, điện thoại vẫn chưa tắt, hắn chỉ còn nghe được tiếng nước nhỏ giọt ở đầu bên kia, em không trả lời nữa. mặc cho hắn kêu gào.

mọi thứ mờ nhạt dần, rồi chìm sâu vào bóng tối, miệng nhỏ vô thức chỉ biết gọi tên hắn.

"jungkook... jungkook... jungkook"

em ngất rồi.

vài giờ sau khi ami rời khỏi, mẹ em và ông cha dượng đã về nhà còn có lão kimbum, lão ta chính là người muốn mua em với số tiền khổng lồ, chính vì bị em từ chối tình cảm, không chỉ vậy mà ami còn lừa tình, lừa tiền của ông ta, nghề của em mà. biết em bị cha mẹ ghẻ lạnh nên ông ta ngỏ ý mua em bằng một số tiền lớn, không chỉ vậy còn trừ hết nợ cho gia đình em, thế là họ liền đồng ý ngay không chần chừ. lão suy tính nếu có được em rồi lão già đó sẽ xem em như một công cụ thoã mãn tình dục, dày vò em cho đến chết, vì tội dám lừa dối ông ta.

Trọn Kiếp || JungkookNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ