đừng khiêu khích kẻ điên

401 11 5
                                    

"bác sĩ ông mau nói cho tôi biết đi, lúc này những cơn đau đầu của tôi tồi tệ hơn trước nhiều rồi, còn hay sinh ra hoang tưởng nữa"

vị bác sĩ thở dài nhìn vào hồ sơ bệnh án, ông lắc đầu nhìn cô gái trẻ ngồi trước mặt.

ông ấy đã gặp người này khá nhiều lần rồi, bệnh tình của người trước mặt ra sao, ông ấy là người nắm rõ nhất.

nâng cặp kính ông từ tốn giải thích bằng kiến thức chuyên sâu của mình.

"cô đang trong giai đoạn loạn thần, các triệu chứng vẫn đang hoạt động và thường xuất hiện ở mức tồi tệ nhất, nếu cô không nhanh chóng đến điều trị lâu dài thì sau này tôi e rằng...cô không thể nhận thức được như người thường được nữa"

tròn mắt trong sự bàng hoàng tột độ đến tay chân cũng không giữ được bình tĩnh mà run lên.

"kh...không...ông nói...không nhận thức được như người thường được nữa...là sao?"

"có nghĩa là cô sẽ mất tất cả ký ức không còn nhớ được gì nữa, thậm chí là điên dại như những bệnh nhân ngoài kia"

lời này của vị bác sĩ đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần nhưng có vẻ cô gái này vẫn không chịu nghe mà chủ quan đến tận giờ phút này.

"cô còn trẻ như vậy nên tính đến đường lâu dài, thuốc men không thể điều trị dứt điểm được bởi tâm lý con người không thể điều trị bằng thuốc"

thất thần ngồi nhìn vào khoảng không, cầm trên tay là giấy chuẩn đoán từ bệnh viện, điều trị biết bao lâu nay mà vẫn không có tiến triển gì mà còn ngày càng nặng hơn.

"tâm thần phân liệt sao? khốn nạn"

xé tờ giấy xét nghiệm thành trăm mảnh rồi hét lên giữa bệnh viện, đang ở trong khoa tâm thần nên mọi người nhìn cô gái trước mặt bằng một con mắt đầy thương hại và tặng kèm là những câu nói đầy mỉa mai.

"trẻ thế mà đã bị tâm thần rồi"

lại cầm thêm đống thuốc trên tay về nhà ánh mắt thất thần nhét vội vào túi xách để không ai thấy được.

vào phòng em cất hết đống thuốc đó sâu xuống ngăn cuối tủ, đè những chồng sách lên trên.

ngồi thẩn thờ lúc lâu ra ngoài cửa sổ rồi từ từ liếc mắt nhìn vào ảnh cưới của hai đứa treo giữa phòng.

lúc này nhân cách khác của em trổi dậy xâm chiếm lấy cơ thể rồi đột nhiên bật cười lớn thành tiếng vang khắp cả căn phòng.

"jungkook anh có yêu em không? yêu em thế nào, có nhiều không? có nguyện dâng hiến trái tim đang đập trong lòng ngực anh cho em không?"

vừa nói dứt câu em liền ngồi bật dậy, chạy đi lấy cây bút bi có sẳn trên bàn đâm mạnh vào tay mình vừa đâm miệng vẫn không ngừng cười khanh khách.

máu chảy ra ngoài rồi nhưng không thấy đau, giữ một khuông mặt không biểu cảm em ngừng lại nhìn chằm chằm vào đống máu trên bàn lúc lâu rồi bình thản từ từ đi lấy khăn giấy dọn dẹp sạch sẽ rồi quăng vào sọt rác, tự băng tay mình lại rồi xuống nhà với một nụ cười móp méo như không có chuyện gì xảy ra.

Trọn Kiếp || JungkookNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ