Chương 36

247 8 0
                                    

Dịch bởi: 199Love 1st VN Fanpage - Muốn Mãi Mãi Yêu - 199爱
https://www.facebook.com/profile.php?id=100088758356990&mibextid=LQQJ4d

Vui lòng không đăng lại ở những trang khác.

==============

Chương 36:

Dưới sự yểm hộ của đàn anh toàn trường, tôi cùng Tưởng Dực, Trang Viễn, Diệc Phi thành công trốn được đến lớp tập múa tối đến khoá cửa.

Khu túc xá phía xa vẫn huyên náo không thôi, bên đường ngoài trường xe hơi nối đuôi nhau phóng, phòng tập múa ở tầng ba không mở đèn, bốn đứa bọn tôi vào cửa xong đều chống gối thở dốc. Cả buổi sau ngẩng lên, thấy ai cũng như ai, mồ hôi mồ kê nhẽ nhại, bèn bò lăn ra cười.
Tôi và Tưởng Dực thì kiểu nào của nhau của nhau cũng thấy hết rồi, nhưng Trang Viễn với Diệc Phi bở hơi tai như lúc này đâu có dễ gặp.

Sau tràng cười, bao nghĩ suy hỗn loạn, cùng cả rung động không tên vừa nãy đã không còn bóng dáng. Hoàng Doanh Tử chậm lụt chỉ cảm thấy có gì đó vừa diễn ra, lại chẳng rõ là điều gì đã diễn ra, trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy mình thật vui vẻ, lại cũng thấy chút hoang mang lạ lùng.
Những cảm xúc kém quen thuộc ấy, tôi đem duyên do gán cho lần đần tiên xa nhà qua đêm.
Ánh đèn xe quét loang loáng trên trần phòng, tôi hỏi: "Diệc Phi, cậu không về phòng trú có sao không? Chưa biết chừng cũng kiểm phòng cậu ấy." "Không sao, tớ hôm nào ở lại tập múa mới thi thoảng tạt qua, giám thị không quản đâu."
Bốn người bọn tôi ngồi thành hình dấu thập, nằm bò ra sàn tiếp tục thở phì phò, dần dần tĩnh lại. Không biết bên ngoài lại có bao nhiêu chiếc xe bật đèn hai pha phóng qua, Tưởng Dực hỏi: "Mấy giờ rồi?" Trang Viễn giơ cổ tay nhìn đồng hồ: "Mười rưỡi."
Đã trễ thế, mà bên ngoài vẫn "ngựa xe như nước".
Diệc Phi nhỏ nhẹ nói: "Khác hẳn khu tập thể cán bộ nhỉ."
Tôi nhìn lên trần phòng, nhớ lại cảnh ở nhà: "Vào mùa thu, trời lạnh như thế, tầm giờ này là đèn trong vườn hoa đã tắt, nhưng cửa sổ mỗi ngôi nhà đều sáng. Người ở trong đấy đi qua lại, đều là người mình quen biết."
Tôi vô ý thức kéo tay Tưởng Dực, rất nhanh cậu ấy bèn nắm tay tôi. Nhưng chính sự an ủi này càng làm tăng thêm nỗi buồn tủi không đâu của tôi: "Tớ nhớ nhà rồi." "Đồ trẻ con." Miệng nói vậy, nhưng bàn tay nắm tay tôi càng siết chặt hơn.

Trong phòng lặng đi một thoáng, người cất tiếng nói tiếp là Trang Viễn.
"Mùa thu đầu tiên tớ tới Bắc Kinh, nhớ nhất chính là đường phố tĩnh lặng và những khung cửa sổ sáng đèn." Có lẽ vì phòng rộng quá, giọng nói của cậu bạn trai ngay ở bên tai, nhưng nghe ra lại thấy có chút xa xăm.
Diệc Phi nói: "Ba năm cậu đi, mỗi lần bọn tớ tụ họp lại đều nhớ cậu."
Trí tưởng tượng của Hoàng Doanh Tử lại bay cao: "Cậu nói xem, có khi nào có một lúc đó cậu ở Bắc Kinh nhớ bọn tớ, thì vừa hay bọn tớ ở thành phố Hàng Thiên cũng đang nhớ cậu không?"
Tưởng Dực: "Cậu ấy nhớ cánh cửa sổ sáng đèn, cái tai nào của cậu nghe được là nhớ cậu thế?" Bụp, bong bóng mơ mộng chọc phát là vỡ.
Tôi nóng máu ngồi bật dậy binh cậu ấy: "Dù có không nhớ tớ cũng sẽ không nhớ cậu." Tưởng Dực cười haha, lách trái né phải, "Chưa biết chừng chỉ nhớ mỗi tớ đấy, đúng chưa Trang Viễn." Trang Viễn không đáp, nhưng tiếng cười của cậu ấy bấy giờ mới là tiếng cười thật sự.
Diệc Phi hoài niệm: "Nếu như có một lúc như thế thật, thì lãng mạn cỡ nào ha."
Đúng thế, lãng mạn cỡ nào ha, Vương Bột khi cũng tiễn bạn đi đã nói, "Thiên nhai nhược tỷ lân" (Xa nơi chân trời nhưng vẫn như ngay bên cạnh), Tô Thức khi cũng nhớ em trai mình đã nói "Thiên lý cộng thuyền quyên" (Cách nghìn dặm cùng ngắm trăng sáng) ...

[HOÀN - Thanh xuân] MƯỜI BẢY TUỔI BẠN THÍCH AINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ