212-213

141 14 4
                                    


Chương 212: Yêu Đương Với Sinh Vật Phi Các-bon


Bạch Trà hỏi: "Vừa rồi tiến sĩ đi đâu vậy?"

"Tôi quên mất hôm nay có diễn tập, tỉnh lại phát hiện bên ngoài không có người, đi trở về thì nhìn thấy cô ở chỗ này."

Loại việc này anh thực sự có thể làm được.

Anh lại nhìn chú chó con trong lòng cô, tò mò hỏi: "Nó bị làm sao vậy?"

"Phi thuyền thiết bị điện tử tất cả đều ở trạng thái tắt máy, mà con chó con này... Nó không ở trạng thái thích hợp."

Mặc dù nó không thể di chuyển, nhưng đôi mắt của nó vẫn đang nhìn vào những người có mặt ở đây.

Ian tiến lại gần một bước, vươn bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng chạm vào thân thể con chó, sau khi quan sát một hồi mới đưa ra kết luận: "Không thể nói là một cơ thể hoàn chỉnh được."

"Ý của anh là..."

"Đó là sự kết hợp giữa sinh học và máy móc, đây, đây, và đây..." Ngón tay anh chỉ vào tứ chi và nửa phần ngực của con chó, rồi nói: "Đây là máy móc, những nơi khác thì không."

Vì vậy, khi tất cả các thiết bị máy móc bị tê liệt, con chó con không thể di chuyển, nhưng nó vẫn tỉnh táo.

Bạch Trà chỉ cảm thấy sởn gai ốc: "Có phải là có người âm thầm làm thí nghiệm vi phạm luân thường đạo lý không?"

Anh cười cười, trong đôi mắt xanh lam tràn đầy ý cười thuần khiết: "Cô xem quá nhiều phim ảnh khoa học viễn tưởng rồi à? Ví dụ như, sẽ có một ít nhà khoa học điên khùng coi thường sinh mệnh?"

Bạch Trà có chút xấu hổ: "Vậy thì con chó con này làm sao vậy?"

"Có vẻ như nó là một con chó bình thường. Vì lý do nào đó, có người đã kết hợp cơ thể của nó với một chiếc máy."

"Có phải là những nhà khoa học điên khùng đó không?"

Ian lắc đầu: "Tôi không thể đưa ra kết luận như thế được. Hãy nhìn vào bộ phận của những chiếc máy này, chúng hoàn toàn vừa vặn với cơ thể của chú chó. Nếu nghĩ theo một hướng khác, nếu không có những chiếc máy này, chú cún này chắc chắn sẽ không thể để sống được, chưa kể đến việc được tự do đi lại."

Bạch Trà nhìn xuống chú chó con trong lòng mình, vừa bắt gặp ánh mắt của chú chó con, cô có chút hiểu ý của Ian: "Ý anh là, chú chó con này có thể xảy ra sự cố nào đó, sau đó có người kết hợp nó với người máy thành một chỉnh thể, kỳ thật là đang cứu nó."

Ian gật đầu, lại cười nói: "Đúng vậy, khoa học là một thứ vô cùng thần kỳ, đúng không?"

Nó có thể mang đến những thay đổi to lớn trong lịch sử nhân loại, cho phép nhân loại bước vào năm đầu tiên của vũ trụ, đồng thời cũng mang đến những thay đổi to lớn trong kỹ thuật y tế.

Sử dụng máy móc để bù đắp cho cơ thể bị thiếu của một sinh vật là điều hoàn toàn không thể tin được trong mắt những người trước đây.

Có lẽ bị nụ cười của Ian lây nhiễm, Bạch Trà không hiểu sao lại cảm nhận được
điều kỳ diệu của cuộc sống và sự vĩ đại của con người.

Bây giờ con chó con trong vòng tay của cô ấy trông dễ thương hơn nhiều.

Cô khẽ nhíu mày.

Ian tựa hồ biết nàng đang suy nghĩ cái gì, anh nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng, sau khi phi thuyền đi đến nơi an toàn sẽ tắt thiết bị che chắn đi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường."

Đây là lời mà một tiến sĩ thiên tài nói ra, Bạch Trà đương nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng.

Tuy nhiên, Ian tiếp tục nói: "Chiều dài của các chi trước của nó cần phải được điều chỉnh."

Miễn là nó là một cỗ máy, cho dù nó có hoàn hảo đến đâu, nó sẽ bị hao mòn ở một mức độ nhất định theo thời gian.

Bạch Trà hỏi: "Vậy tôi có nên gửi nó đến Cục Cơ khí để sửa chữa hay không?"

"Không, tôi đến làm là tốt rồi, cô đặt nó xuống dưới đất đi."

Bạch Trà làm theo những gì anh nói, đặt con chó con xuống đất.

Sau đó, Ian ngồi xổm xuống, sau khi chạm vào chân trước của con chó, anh dễ dàng tìm thấy chỗ điều chỉnh khớp.

Bạch Trà ngồi xổm bên cạnh anh, không khỏi nhìn anh vài lần.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh hơi quay mặt sang, cười hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không, không có việc gì, anh cứ tiếp tục đi." Cô tùy ý thu hồi ánh mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào con chó đang nằm trên mặt đất.

Một lúc sau, Ian điều chỉnh độ dài của hai chân con chó xong, anh nói: "Sau này nó sẽ đi lại dễ dàng hơn".

Bạch Trà cảm khái nói: "Thì ra là tiến sĩ có thể sửa chữa đồ vật."

"Nhìn thấy nhiều rồi, tự nhiên sẽ biết một chút." Anh khiêm tốn cười cười: "Việc này cũng không tính là gì."

Nói xong, ánh mắt anh rơi vào chiếc máy ảnh mà Bạch Trà đang mang theo.

Thấy anh có hứng thú, Bạch Trà nhanh chóng cầm máy ảnh lên cho anh xem: "Đây là chiếc máy ảnh loại cổ mà tôi đã rất khó khăn mới mua được. Người ta nói rằng nó giống như máy ảnh của thế kỷ 21."

"Ừ, chức năng của nó cũng đơn giản hơn nhiều so với các máy ảnh ngày nay."

Sự ngưỡng mộ trong mắt Bạch Trà thậm chí còn lớn hơn: "Tiến sĩ, anh thậm chí còn hiểu điều này? "

"Tôi đoán là trên máy ảnh này của cô còn có khắc một chữ y."

Quả thật có một chữ cái như vậy ở mặt sau của máy ảnh, Bạc Trà vẫn luôn cho rằng đó là vật trang trí, không có ý nghĩa gì đặc biệt, hiện tại Ian nói ra lời này, cô vô cùng kinh ngạc: "Làm sao tiến sĩ biết?"

"Bởi vì mười năm trước tôi dựa vào hình ảnh sao chép lại chiếc máy ảnh này." Anh cười có chút xấu hổ: "Khi đó tôi còn trẻ tuổi, có chút kiêu ngạo nên trên chiếc máy ảnh này có khắc một ký hiệu đại diện cho tên của tôi."

Đôi mắt sáng ngời của Bạch Trà lại mở to hơn, một lúc sau cô mới lấy lại được giọng nói: "Tiến sĩ, trên đời này có chuyện gì mà anh không biết không?"

Sự cường điệu này của cô, cùng lời khen ngợi quá mức này, khiến lỗ tai anh đỏ bừng:"Thật ra, tôi cũng không có lợi hại như những gì cô nói đâu."

"Anh như thế này còn không tính là lợi hại, như vậy người như tôi sống ở trên đời này, chẳng phải coi là lãng phí cơm sao?"

Bình thường anh không tiếp xúc nhiều với mọi người, khi nhiều người nhìn thấy anh, họ sẽ vô thức trở nên trầm lặng hơn, dù sao trong suy nghĩ của rất nhiều người, anh là một người trầm tính.

Vì vậy, đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái hòa đồng như vậy, làm anh không biết nói gì cả.

Như không muốn bị bỏ rơi, chú cún nằm trên mặt đất thút thít, cố gắng thu hút sự chú ý của người khác.

Bạch Trà đưa tay vuốt ve đầu nó, trong giây lát trở nên thích thú, cầm máy ảnh lên và chụp một bức ảnh về chú chó con yếu ớt không nơi nương tựa này.

Ian từ bên cạnh hỏi: "Mang theo một thứ đồ lớn như vậy, không phải rất bất tiện à?"

Phải biết rằng công nghệ hiện tại rất phát triển và các máy ảnh được sử dụng bởi các chuyên gia có thể được thu nhỏ thành kích thước của một cái nút và phương thức vận hành được hoàn thành trực tiếp bằng bảng hình ba chiều.

Bạch Trà ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: "Tôi lại cảm thấy rất tiện lợi, dùng nó chụp ảnh không thua gì máy ảnh phổ thông hiện nay, hơn nữa từ trước đến này khi cầm nó ra ngoài đều chưa từng bị đụng phong cách với người khác, cảm giác này rất tốt."

Đó là điều đương nhiên.

Anh nói: "Tôi chỉ làm mỗi một chiếc máy ảnh này."

Cô nói: "Thật tốt khi anh chỉ làm có một chiếc"

Mặc dù anh không biết điều đó có gì tốt, nhưng Ian đột nhiên cảm thấy rằng điều này thực sự tốt.

[Hoàn] Xuyên Nhanh: Ngày Ngày Ngẩn Ngơ Vì Sắc Đẹp Tuyệt Trần Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ