Vết Sẹo

916 37 3
                                    

Sau đó ba người nhanh chóng đi vào thang máy, đến cửa phòng 409.

Trần Tư Nhung xông tới gõ cửa vồ vập, hô to : 

"Sara." 

Bên trong không có bất kỳ động tĩnh nào.

Nhân viên công tác cũng mím chặt môi, lập tức mở cửa phòng.

Mùi nến đốt trong phòng có nhiệt độ thấp bốc lên, Trần Tư Nhung nhìn thấy toàn thân Sara trần trụi bị trói chặt trên mặt đất.

Một người đàn ông đang hoảng loạn mặc quần áo cố gắng trốn thoát bị Caesar bắt giữ, đè lên mặt đất bên ngoài cửa phòng.

Trần Tư Nhung vọt vào phòng trực tiếp quỳ gối bên cạnh Sara, ôm chặt lấy cô ấy.

Lúc này, Sara khóc lớn.

'Thực hành' ban đầu vốn đi theo hướng bình thường. 

Sara cũng không phải không có cảnh giác, chỉ là trong thực hành cô vốn đã ở vị trí yếu thế, nếu người đàn ông thật sự rắp tâm hại người, có rất nhiều loại phương thức có thể xuống tay.

Mượn danh nghĩa ràng buộc trói chặt tay chân Sara, sau đó, hắn tự nhiên có thể muốn làm gì thì làm.

May mắn thay, Trần Tư Nhung xông vào kịp thời, không có sự đồng ý của Sara, giao hợp sẽ biến thành cưỡng gian.

Trong đồn cảnh sát, Sara dưới sự trấn an của Trần Tư Nhung dần dần bình tĩnh lại, một mình tiếp nhận cảnh sát thẩm vấn.

Trần Tư Nhung và Caesar cũng được thả ra sau khi cảnh sát hỏi ngắn gọn.

Đêm khuya trong cục cảnh sát cũng không rõ ràng, người nghiện rượu cùng kẻ nghiện từng người một bị bắt.

Caesar hỏi cô có muốn đi vào xe của anh ngồi một lúc không, anh có thể cùng cô đợi Sara ra ngoài.

Trên ghế đại sảnh cảnh sát lạnh như băng, Trần Tư Nhung đã khó kiềm chế được cảm xúc của mình.

Hai người bọn họ ngồi rất gần, lại giống như cách thiên sơn vạn thủy.

Trần Tư Nhung quay mặt đi, tùy ý để nước mắt liên tục nện xuống dưới chân.

Đồn cảnh sát rất "náo nhiệt", không ai chú ý đến hai người ngồi trong góc.

Trần Tư Nhung căn bản không thể nhúc nhích.

Không thể đứng dậy, không thể rời đi, không thể kiểm soát bản thân.

Hai mắt cô nhắm chặt lại, thanh âm run rẩy nói bằng tiếng Trung:

"...... Tôi thực sự... Không biết nên nói cái gì..."

Vai cô rung động mạnh mẽ, giống như đang cố gắng kiềm chế nhưng lại bất lực.

Caesar nhìn cô trong im lặng.

Có một khắc, anh hy vọng anh vẫn là C. Như vậy có thể hợp lý hợp tình mà ôm chặt Trần Tư Nhung của anh.

Thế nhưng, từ thời điểm anh bước ra khỏi cửa xe, thân phận của anh không còn là C nữa.

"Tôi xin lỗi, Grace."

Trần Tư Nhung lần đầu tiên nghe Caesar nói tiếng Trung Quốc.

Giống hệt chủ nhân của cô.

Trần Tư Nhung lấy tay che chặt mặt mình, không muốn khiến mình khóc lóc bị nhiều người nghe thấy.

Cô có ngạc nhiên không? Cô chắc chắn ngạc nhiên, thậm chí là khiếp sợ.

Chủ nhân luôn ở bên cạnh cô, anh luôn "nhìn" mình.

Có tức giận không? Có vẻ như không có nhiều. Khi anh tiếp xúc với mình trên mạng, anh đã là Manager của đội xe, không cố ý tiếp cận cô.

Vậy tại sao lại rơi nước mắt không ngớt.

Cảm xúc mãnh liệt mà kịch liệt bị Trần Tư Nhung cố gắng kiềm chế, một lát sau, cuối cùng cô cũng có thể lấy tay lau đi nước mắt.

Nhưng cô vẫn không thể nhìn Caesar.

Giọng nói vô cùng khàn đặc, cô thấp giọng nói : 

"Anh không đi ngang qua, đúng không ?"

Caesar thú nhận : "Sau khi nhận được hình ảnh của em, tôi lái xe đến và đợi ngoài quán bar."

"Anh ở bên ngoài giám sát tôi." Trần Tư Nhung ác ý lên án.

"Grace, tôi chưa bao giờ muốn giám sát em."

"Vậy tại sao lại đến quán bar ?"

"Muốn nhìn em một chút."

"Muốn nhìn tôi bị chê cười sao ?" Trần Tư Nhung nghẹn ngào nói, "Giống như mỗi lần đi làm, nhìn tôi như một đứa ngốc."

"Tôi chưa từng nghĩ tới như vậy."

"Phải không?" Tôi không tin điều đó.

Hốc mắt Trần Tư Nhung căng lên hung tợn nói : "Anh nhất định rất hưởng thụ thời gian khi cùng một chỗ làm việc với tôi. Biết tất cả nỗi sợ hãi của tôi về anh, biết tất cả những gì tôi nghĩ về anh, anh có thể dễ dàng kiểm soát tôi, bởi vì anh là cấp trên của tôi. "

"Grace, tôi chưa bao giờ hưởng thụ khi làm việc chung với em."

Trần Tư Nhung gian nan nghiêng đầu nhìn Caesar.

Sau khi phát hiện ra vết sẹo ở đuôi chân mày của anh, Trần Tư Nhung không dám nhìn Caesar một cách thẳng thắn như vậy.

Hốc mắt Trần Tư Nhung một lần nữa kịch liệt tích đầy nước mắt, nhưng cô vẫn nói :

"Tôi không tin."

Caesar im lặng nhìn cô, một lúc sau mới mở miệng.

Giọng nói của anh rất bình tĩnh và cũng rất thản nhiên, nhưng mỗi một chữ nói ra đều giống như con dấu của thượng đế dùng để kết luận và xác nhận rằng lời này là sự thật, không có giả dối.

Anh nói : 

"Grace, thành thật mà nói, thật khó để tận hưởng bất kỳ thời gian nào khi làm việc với em. Nhất là ngày mà em đưa cho tôi ly Cappuccino, hỏi tâm trạng tôi có tốt hơn không."

"Kiềm chế dục vọng ôm và hôn em, đối với tôi là một điều rất khó khăn."

(Cao H - HOÀN) CẤP TRÊN LÀ CHỦ NHÂN CỦA TÔI ( OVER THE KNEE )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ