Nói gì thì nói, Trần Quang Khải vốn xuất thân là hoàng thân quốc thích, quyền uy trong triều trên vạn người, dưới vài người. Vậy mà bây giờ lại bị tôi lừa dối, tính kế. Y không vạch trần tôi trước mặt cha mẹ, chỉ cư xử lạnh nhạt, có lẽ đã là phước phần của tôi đã tích được.
Sau ngày đó, hai chúng tôi chỉ gặp nhau lúc vào cung, trước mặt người ngoài chúng tôi vẫn là một cặp vợ chồng ân ái. Khi khởi kiệu xuất cung, chúng tôi như người dưng nước lã. Dẫu tôi có niềm nở bắt chuyện đến thế nào, Trần Quang Khải cũng không hề đáp lại, có lẽ y cũng không nghe lọt tai được những lời xáo rỗng đó. Y luôn bày ra thái độ lạnh lùng kiêu ngạo, ngay lập tức phẩy tay áo, thúc ngựa rời đi.
Ngày tháng dài rộng về sau, chẳng có hạ nhân nào báo với tôi tung tích của y như trước. Hai chúng tôi dường như chưa từng có mặt trong cuộc đời nhau.
Đến khi tôi hạ sinh đứa con đầu lòng, Trần Quang Khải cũng không xuất hiện. Tôi nằm trên giường, ôm con mà khóc thầm.
Thật lòng tôi không biết trách ai, ngoài tự trách bản thân mình.
Thuở còn đi học, trong lớp có một cô bạn dũng cảm tỏ tình với người mình thích, dẫu bị từ chối, nhưng cô ấy vẫn hết sức vui vẻ, lạc quan giống như ánh mặt trời. Khi ấy tôi chỉ biết nhìn người đó mà âm thầm ngưỡng mộ, hi vọng một ngày tôi sẽ được giống cô ấy, tự tin tỏa sáng. Nhưng dù hy vọng nhiều đến đâu, tôi vẫn mãi như còn tằm trốn trong cái kén của mình, vẫn khoác trên mình vẻ mặt u ám đến thảm hại.
Nhân duyên giữa tôi và Trần Quang Khải không thành, là do hai chúng tôi không có sự thấu hiểu lẫn nhau. Giá như ngày đó tôi dũng cảm thêm một chút, sẵn lòng bày tỏ tiếng yêu của mình, có lẽ giữa chúng tôi sẽ không có bất cứ hiểu lầm, hận thù trồng chất đến vậy.
Mùa thu hương cốm xanh và chuối chín, tôi hạ sinh con trai đầu lòng, tên là Trần Đạo Tái. Trước ngày tôi trở dạ, cha mẹ tôi đã tất bận thu dọn hành lý sang thái ấp để coi sóc tôi. Lúc cha mẹ bế đứa bé trên tay, họ vui sướng đến bật khóc. Thấy vậy, cõi lòng tôi cũng được an ủi phần nào.
Nhưng mà, điều tôi không ngờ nhất là tới năm 1269, cha tôi - Tướng quốc thái úy Nhật Hiệu qua đời. Cha mất, tôi đau đớn gần như muốn chết, nhìn thấy tôi xót thương để tang lễ, Đào trông thấy mà không cầm được nước mắt. Giờ Tuệ Chân phu nhân phải ở góa, vì thương mẹ, mà tôi sớm hôm vấn an, hầu hạ cơm nước, không chút trễ nải. Gặp khi mẹ có điều gì, tôi liền khúm núm nhận lỗi, không dám tự coi mình cao sang mà ra vẻ.
Cuộc sống của tôi vẫn luôn ảm đạm như vậy, đến khi Trần Quang Khải một lần nữa lại xuất hiện.
Tôi vừa dỗ Đạo Tái ngủ song, liền thấy y chếnh choáng say bước vào. Quần áo trên người y vẫn vô cùng chỉnh tề, nhưng sắc mặt đỏ ửng, cả người nồng nặc mùi rượu. Tôi đưa Đạo Tái cho Đào, kêu em bế đứa nhỏ sang gian phòng khác, rồi chạy tới đỡ tay Trần Quang Khải.
Tôi lo lắng hỏi: "Chàng không sao chứ?"
"Tránh ra!"
Trần Quang Khải dẫu không tỉnh táo, mà thể trạng vẫn hơn người, y hất tay tôi một cái, tôi liền chao đảo ngã ra đất.
YOU ARE READING
Lai Sinh Chi Nhật, Nguyện Vi Phu Phụ Như Sơ
FanfictionXin chào các bạn! Thật ra mình định năm nay sửa lại truyện, nhưng do mình bận việc cá nhân quá nên mình chưa việc được. Hiện tại mình đã update chương 1&2 là của version mới, còn các chương còn lại là version cũ - chưa sửa. Mình sẽ cố gắng sửa truyệ...