Chương 46: Ngoại truyện: Tâm tư của Chiêu Minh Vương

610 22 0
                                    

"Sau này ta nhất định sẽ không thích chàng nữa, sống chết của chàng chẳng hề có..."

Trên khoang thuyền ngập mùi máu tanh và tro tàn, ánh đuốc mập mờ từ khoang ngoài hắt qua cửa chính, Phụng Dương hét lớn như thể nàng đã kìm nén cảm xúc trong một thời gian dài. Từng lời, từng câu từng chữ nàng bộc bạch đục vào tim ta những cảm giác trống vắng, đơn độc. Dường như chỉ cần nàng ngắt lời, nỗi ân hận và tình cảm mà nàng cho ta ngay lập tức sẽ cạn. Ta và nàng từ nay chỉ là người dưng nước lã.

Nghĩ đến đây, ta quả thực rất nóng vội, bản thân không thể kiểm soát nổi sự phấp phỏng trong lòng, liền tiến tới hôn nàng ngấu nghiến.

"Bu-ông..." Phụng Dương mở to mắt nhìn ta chằm chằm, nàng như con cá nhỏ bị rơi vào lưới, đang cố gắng giãy giụa dữ dội. Mà ta vốn khỏe hơn, sức nàng khó có thể bì được. Ta ghì nàng rất chặt trong lòng, nàng không làm được gì khác, chỉ có thể phản kháng bằng cách cắn rách môi ta.

Vết thương trên môi không quá đau, nhưng lại rất xót, đủ để làm đầu óc ta tỉnh táo hơn.

Ta biết, suốt khoảng thời gian qua ta vẫn luôn tự đấu tranh tư tưởng, rằng nên yêu hay nên hận nàng nhiều hơn. Bao năm rồi, cuộc đấu tranh ấy vẫn chưa có hồi kết, hết thảy không phải chỉ vì hai chữ: "yêu" và "tôi" sao?

Yêu là tình cảm ta dành cho nàng, tôi là cái tôi, là sự kiêu ngạo, không cho phép bản thân tha thứ cho những mưu toan của nàng. Suốt mấy đêm dài, ta vẫn luôn tự hỏi, nên là yêu, hay nên là tôi? Đôi lúc ta vội lắm, liền ghép hai từ đó thành hai chữ "yêu tôi".

Hồi đó ta thực sự không hiểu vì sao mình lại thường nghĩ vấp đến vậy. Hóa ra, ta đã tự vẽ ra cho mình một đáp án. Chỉ tưởng tượng cả phần đời còn lại của ta không có nàng, nỗi hiu quạnh ấy thống khổ hơn bất cứ thương thế nào ta từng trải qua.

***

Năm xưa, sau đêm ta với Phụng Dương viên phòng lần đầu tiên, nàng trêu tức khiến ta giận tới điếng người.

"Chúng ta không nên..."

Ta hỏi: "Làm sao?"

Phụng Dương đáp: "Ở bên nhau."

Ta phẫn nộ tới tột cùng, vội vàng mặc áo bước ra ngoài. Nếu không, chỉ cần nhìn thấy nàng thêm một giây nữa, ta sẽ không nhịn được mà dạy dỗ nàng một trận.

Chiều hôm đó, ta đứng trong trường bắn, nắng cháy da cháy thịt, hơi nóng hấp lên hầm hập làm tầm nhìn của ta xuất hiện những đốm mờ ảo. Ta kéo dây cung về phía sau, rồi thả lỏng.

"Phập!"

Mũi tên xuyên như bay bắn trúng hồng tâm, mà sắc mặt ta trông chẳng giống như đang hưởng thụ thành tựu cho lắm. Ta kéo ống tay áo lên trên bắp tay săn chắc, rồi lấy thêm vài mũi tên trong lọ, liên tiếp bắn tên vào bia. Tiếng kim loại sắc lẹm lũ lượt xuyên thủng cỏ khô, tựa như cơn giận đang tuôn trào trong lòng.

Ta khinh thường nói: "Trên đời này thiếu gì của ngon vật lạ chứ."

Mặc dầu ta thích Phụng Dương, nhưng bấy giờ chưa đủ sâu đậm, không phải cứ sống thiếu nhau là ta không sống được. Thái độ chối bỏ của nàng sáng nay như cú đạp mạnh lên lòng tự tôn của ta. Từ khi sinh ra, Trần Quang Khải ta luôn được mọi người xung quanh mến mộ, có cô nương nào không ấp ủ mộng xuân, muốn bước chân vào Chiêu Minh phủ chứ? Chỉ có đồ ngốc nàng...

Lai Sinh Chi Nhật, Nguyện Vi Phu Phụ Như SơWhere stories live. Discover now