Tôi cười bẽn lẽn.
Sao tự nhiên cái người này lại nói ra những lời mờ ám, khiến người ta rung động thế? Thật sự vô cùng đáng ghét mà!
Dẫu mơ mộng thì vô cùng vui vẻ, nhưng tôi cũng sẽ không bay bổng quá xa, tôi nghiêm túc cúi đầu xin lỗi: "Sau này tôi sẽ chú ý cách xưng hô. Đã gây rắc rối cho anh rồi, mắc công anh lại phải đi giải thích với mọi người."
Trần Quang Khải vốn thẳng tính, lại không biết dỗ dành phụ nữ, trông anh bối rối đến bất ngờ: "Ý tôi không phải... muốn trách cô. Tôi chỉ..."
"Vậy anh có cảm thấy khó chịu khi tôi gọi anh là chồng không?" Tôi hỏi thật đấy.
"Chuyện này..." Đối phương ngoảnh mặt đi không muốn trả lời, mà vành tai anh lại đỏ ửng.
Rốt cuộc đây là thích, hay là vì tức giận mà đỏ mặt tía tai?
Tôi nhẹ nhàng nói: "Nếu anh không thích tôi gọi anh là chồng cũng không sao. Dù sao chúng ta cũng đâu phải mối quan hệ đó chứ."
"Nhưng tương lai tôi cũng có cơ hội gọi anh là bạn trai, đúng chứ?"
Trần Quang Khải thấy tôi cúi đầu, tóc dài buông thõng che hết mặt thì tưởng anh đã làm tôi thất vọng. Anh chưa kịp giải thích thì tôi liền tươi tỉnh trở lại, nói ra lời đề nghị khiến anh cảm thấy bất ngờ. Đáy mắt màu mực của anh sáng lên và khẽ xao động, như có đám cỏ lau vào nơi đáy tim, nhẹ nhàng mà ngứa ngáy tới âm ỉ.
"Tối qua tôi đã cứu anh một mạng. Nếu là ở thời xưa, anh phải lấy thân báo đáp đó."
Tôi ngó đầu sang trái, ngó đầu sang phải như đang chơi ú òa. Cuối cùng tôi tằng hắng vài cái, đứng dậy và cố tình bắt chước thái độ của anh độ nọ:
"Trần Quang Khải! Ven của anh vỡ rồi. Chúng ta lên gặp bác sĩ và anh hãy suy nghĩ về lời đề nghị của tôi nhé?"
Đối phương cũng nể mặt mà gật đầu: "Được!"
***
Khi y tá đang tìm ven mới cho Trần Quang Khải, thì đúng lúc bố mẹ anh cũng tới. Thấy anh xanh xao nhợt nhạt, mẹ anh liền khóc lên, trách anh không biết quan tâm tới bản thân mình. Bố anh trông giống như đã tiên đoán trước được sự việc, ông chắp thay sau lưng, không hài lòng hừ một tiếng. Rồi quay sang niềm nở cảm ơn tôi.
"Cũng may là hôm qua có cháu ở đó. Vất vả cho cháu rồi. Nào ngồi xuống, ăn miếng cháo nào."
Nhìn bác trai mở cặp lồng ra, tôi cứ thấy sượng sượng: "Dạ thôi không cần đâu ạ. Cháo này mọi người mang cho anh Khải mà. Lát cháu xuống canteen ăn cơm là được ạ."
"Ấy!" Bác cứ dí bát vào tay tôi nói: "Con ăn đi kẻo nguội. Lát bà nó đi mua cháo mới cho thằng Khải."
"..."
Vậy cũng thật là kỳ! Nhưng bác trai đã nhiệt tình đến vậy, tôi cũng lễ phép nhận lấy bát từ tay bố anh và nở nụ cười đáp lễ.
"Dạ con cảm ơn ạ."
"Bố mẹ!" Trần Quang Khải nhìn bố mẹ anh rồi nói: "Hai người về đi! Không cần ở lại trông con đâu."
![](https://img.wattpad.com/cover/356318583-288-k125647.jpg)
YOU ARE READING
Lai Sinh Chi Nhật, Nguyện Vi Phu Phụ Như Sơ
FanfictionXin chào các bạn! Thật ra mình định năm nay sửa lại truyện, nhưng do mình bận việc cá nhân quá nên mình chưa việc được. Hiện tại mình đã update chương 1&2 là của version mới, còn các chương còn lại là version cũ - chưa sửa. Mình sẽ cố gắng sửa truyệ...