Tôi thẫn thờ ngẩng đầu lên, thấy mấy tên bặm trợn đã rút đao kiếm từ bên hông ra khỏi vỏ. Dưới ánh tịch dương, chúng đứng ngược nắng, nhìn thứ ánh sáng le lói hắt từ mũi kiếm thì cười khà khà như một đám quỷ khát máu. Khi ấy, vai tôi trĩu nặng như bị nhấn chìm vào bể sâu tuyệt vọng.
"Xoẹt"
Từng nhát đao được chém xuống, máu phun ra nhiều như vòi rồng. Tiếng khóc lóc, rên rỉ thảm thiết của những người xung quanh lọt vào tai tôi đáng sợ hơn cả thanh âm khi lợn bị chọc tiết. Hai đứa nhỏ nhà tôi cũng khóc lóc ầm ĩ, tôi lết cả người đến gần chúng, cố trườn người lên hôn vào trán các con trấn an.
Miếng ngọc bội tôi đang đeo cổ người rơi ra khỏi vạt áo. Ba chữ Chiêu Minh Vương khắc trên ngọc bội cũng cứa vào lòng tôi những hối tiếc muộn màng.
Cuộc đời vốn ngắn ngủi, không ai là có thể tránh khỏi sinh lão, bệnh, tử. Tôi không sợ cái chết, nhưng lòng còn đầy tiếc nuối. Tôi thương các con tôi còn nhỏ, chưa kịp nhìn thấy thế giới rộng lớn đã phải ra đi. Và còn, Trần Quang Khải...
Kiếp này.... là tôi thất hứa...
Thôi thì hẹn chàng kiếp sau ta gặp nhau.
Một tên người Nguyên tiến đến chỗ tôi, hắn đá vào vai tôi, ép tôi nằm ngang người. Hắn nhìn tôi chăm chú như thể hắn là chủ tiệm cầm đồ đang xem xét liệu đây có phải vàng thật hay không. Vai tôi rất đau, nên tôi chẳng còn tâm trạng để phỏng đoán xem hắn đang nghĩ gì, chỉ nhắm mắt lại và chờ cái chết. Đột nhiên, hắn giơ tay lên ra hiệu với đồng bọn: "Khoan đã."
Những tên đang cầm đao kiếm hơi sững sờ rồi dừng lại, tức giận quát lên:
"Phạm Lãi! Ngươi còn lằng nhằng cái gì nữa."
Trong rừng có thú dữ.
"Đúng đấy! Nhanh tay lên không thì ta sẽ phải ở trong rừng đêm nay đấy."
Xung quanh bắt đầu rộ lên những tiếng lầm bầm.
Người đàn ông tên Phạm Lãi kia tiến đến bên chỉ huy của hắn thì thầm to nhỏ. Tên chỉ huy lườm Phạm Lãi một cái, nhưng xem ra vẫn tán thành với kiến nghị của hắn, nên nói:
"Không giết nữa. Trói cổ bọn chúng về thành cho ta."
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị lôi xệch đứng dậy.
Cả đoàn người nay chỉ còn phân nửa, chủ yếu là phụ nữ và lác đác một vài tên đàn ông. Chúng tôi bị trói tay lại, đi thành hàng, giữa người trước và sau có một sợi dây thừng mối lại. Canh chừng chúng tôi có khoảng năm tên lính đang đi bộ. Hễ thấy ai chậm trễ là chúng liền bực bội dùng roi da quất vào lưng người đó chửi bới.
Phía trước có mấy tên chỉ huy đang cưỡi ngựa, phía sau chúng chất hàng tá lương thảo và gấm vóc... vừa cướp được lên xe bò. Đi sau tôi là Xuân Huyên đang địu Thụy Hữu trước ngực, đi trước tôi là Quang Đạo.
Quang Đạo phải đi bộ cả một đoạn đường dài, từ bé con chưa từng phải chịu khổ như vậy, nhìn gương mặt méo xệch của con mà tôi vô cùng đau xót. Tôi lo con sẽ khóc và chọc tức bọn lính canh.
YOU ARE READING
Lai Sinh Chi Nhật, Nguyện Vi Phu Phụ Như Sơ
FanfictionXin chào các bạn! Thật ra mình định năm nay sửa lại truyện, nhưng do mình bận việc cá nhân quá nên mình chưa việc được. Hiện tại mình đã update chương 1&2 là của version mới, còn các chương còn lại là version cũ - chưa sửa. Mình sẽ cố gắng sửa truyệ...