04 - Truy đuổi

264 43 7
                                    

Ngay khi bàn tay lạnh ngắt vì tiết trời về đêm của Namjoon chạm vào cúc áo anh, những hạt mưa ấm nóng đã đong đầy trong đôi mắt anh. Dù cho có mạnh mẽ đến đâu, những gì anh đang trải qua quả thật là ngoài tầm với. Ai mà tưởng tượng được Cơ trưởng đáng kính của Tiểu đoàn 11 lại có thể làm ra những việc như thế này. Seokjin ra sức cựa quậy mãi, cơ thể mảnh mai vẫn nằm im một chỗ, xuất thân là sinh viên đèn sách, vết thương lại vừa mới lành nên anh không có sức phản kháng nhiều. Namjoon như muốn nuốt chửng anh vậy, đầu gối gã chắn giữa hai chân anh. Những gì anh có thể làm bây giờ là ôm lấy mặt, cố giữ cho gã không thể chạm môi mình.

"CƠ TRƯỞNG!"

Seokjin hét lên bằng hết sức bình sinh, không còn quan tâm binh sĩ gần đó sẽ nghe thấy, người co lại vì sợ hãi. Anh chẳng còn nghĩ được gì, chỉ mong mình có thể vùng vẫy lần cuối trước khi sa vào tay người nằm trên. Thế mà Namjoon đã khựng lại vài giây, đủ để đôi mắt đỏ hoe lấp ló sau những kẽ tay của anh lọt vào mắt gã. Đôi mắt đầy kiên định thường ngày nay lại mở to vì sợ hãi, trống rỗng vì thất vọng. Gã đưa tay chạm lên mái tóc của anh, nhưng anh đã lập tức ôm lấy đầu mình, như một con mèo nhỏ đầy cảnh giác và tổn thương. Nước mắt chảy dài hai bên má, và gã nghe những tiếng nấc. Bẵng đi một lúc, Seokjin lấy tay gạt nước mắt, cố giữ cho giọng lạnh như băng.

"Tôi cứ nghĩ nếu như tôi có thể toàn mạng trở về, tôi sẽ cân nhắc... về việc chúng ta có thể làm tri kỷ. Nhưng giờ ý nghĩ đó bay mất sạch rồi."

"Nếu ngài còn muốn người khác nhìn ngài bằng đôi mắt tôn kính, xin hãy bước khỏi người tôi. Hừng đông rồi. Tôi là Quân y không chức vụ, dù gì nếu tiếng xấu đồn xa cũng không ảnh hưởng bằng ngài. Nếu ngài còn muốn tiếp tục tôi sẽ đáp ứng, nhưng tôi không chắc mình sẽ kịp trước khi mặt trời lên đâu."

"Nếu ngài còn muốn tôi gọi ngài là ngài từ trong chính thâm tâm của mình, tôi nghĩ đây là thời điểm thích hợp để cuốn gói lên đường, thưa ngài."

Seokjin nhấn mạnh chữ Ngài, vừa dứt lời thì lập tức buông xụi. Anh để mặc cho Namjoon làm gì thì làm, đặt ra một ván cược cho chính mình. Gã cười, đưa tay vuốt ve gò má anh, và anh khẽ nhắm mắt lại, nhưng rồi đợi một lúc vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.

"Đứng dậy đi."

Namjoon từ khi nào đã đứng dậy, bình bình châm một điếu thuốc. Seokjin ngồi thừ ra trên bãi cỏ xanh rì, căng mắt sắp xếp lại mớ hồi ức kinh khủng ban nãy trong đầu, sau lưng anh, ánh nắng của bình minh dần thế chỗ cho màn đêm.

"Làm cậu sợ rồi." Gã ngồi xuống cạnh anh, vẫn không chịu được mà cầm tay anh xoa xoa. Nhưng thôi Seokjin không chống cự nữa, sợ tên khốn động dục này nổi đóa lên lại gặp nạn. Anh chỉ lườm gã, vừa mới làm điều đồi bại xong mà vẫn khoác lên mình được dáng vẻ dịu dàng. Anh từng nghe nói cấp cao là những cá thể được rèn luyện nghiêm khắc từ cả thể lực lẫn cảm xúc, quả thật không sai.

"Rơi vào tình huống sợ hãi nhưng vẫn buông ra lời lẽ sắc bén như vậy, cậu đúng là không làm tôi thất vọng bao giờ. Vừa rồi chỉ là một phép thử thôi, xin lỗi cậu nhé."

Phép thử cái đầu ngài, đồ điên. Seokjin chỉ dám nghĩ thầm trong bụng trong khi miệng ngoan ngoãn một tiếng "Vâng." Bớt biện hộ cho cái hành động tệ hại của ngài đi thưa Cơ trưởng đáng kính. Anh cũng cầm tay gã mỉm cười, nhưng là để cấu cho gã một phát đau điếng khiến gã la toáng lên.

Lưu vong Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ