Chương 49

164 18 3
                                    

Mờ mờ ảo ảo, trước mắt Huỳnh Hoàng Hùng tựa như có rất nhiều ảo ảnh chợt lóe, những hình ảnh ấy khác với hiện thực, anh có thể nhận ra đây là một giấc mơ.

Trong mơ, anh đang ngồi trong văn phòng, cúi đầu đọc hồ sơ vụ án trong tay giống như rất nhiều năm về trước.

Trời chiều bóng ngả về tây, ánh nắng rọi vào phòng qua cửa sổ, nhuộm vàng mọi thứ nó chiếu đến. Văn phòng của anh được bày biện khác hẳn với phòng làm việc bình thường, ngoài mấy cái giá đầy sách thì chỉ có một chiếc bàn làm việc.

Sách trên giá toàn là tài liệu ngoại văn, sách báo, tạp chí các tiếng Mỹ, Đức, Pháp, Nhật.

Nơi này có một cái tên mỹ miều là phòng đọc số ba, trong đó có một vài tài liệu nguyên văn, tuần san quốc tế mới nhất, chỉ cần có liên quan đến hình sự, trinh thám, muốn gì có nấy.

Tổng cục mở riêng một phòng đọc cho những tài liệu này, thậm chí còn trả lương hậu hĩnh mời một người quản lý đến, công việc của quản lý này là sắp xếp và lưu trữ những tài liệu tổng cục mới mua.

Yêu cầu về độc giả của phòng đọc này quá cao, căn bản chẳng có ai được đến thư viện này mượn sách.

Đương nhiên đó chỉ là hình thức bên ngoài dùng để che giấu thân phận chuyên gia khắc họa tâm lý của Huỳnh Hoàng Hùng.

Huỳnh Hoàng Hùng khép cuốn hồ sơ dày cộp, anh khẽ day ấn đường, sau đó bắt đầu gõ phím ghi lại những thông tin quan trọng và kết luận anh đúc kết được.

Bộ đàm bên cạnh bỗng vang lên tiếng "tít", Huỳnh Hoàng Hùng cầm lên, người bên kia lập tức nói vội: "Tiền bối, tôi muốn hỏi một câu...."

Giọng nói này vô cùng quen thuộc, đối phương là ai nhỉ?

Trong giấc mơ, Huỳnh Hoàng Hùng lục lọi lại trí nhớ, tìm kiếm người khớp với giọng nói này.

Cuối cùng, anh đã tìm được đôi chút thông tin từ trong những mảnh ký ức hỗn loạn.

Anh nhớ lại lần đầu mình gặp người kia.

Hình như đó là một buổi họp tuyên dương cuối năm, Huỳnh Hoàng Hùng chúa ghét những buổi họp hời hợt thế này, anh rề rà lên tầng, đợi buổi họp đã bắt đầu mới vào hội trường, ngồi xuống hàng ghế cuối cùng. Những buổi tuyên dương thế này luôn luôn "vô duyên" với anh. Vì phải bảo vệ nặc danh, dù anh có làm gì cũng chỉ có thể ngồi cuối cùng, thậm chí không đến cũng chẳng ai phát hiện.

Lãnh đạo đã trao thưởng xong mấy lượt, hầu hết mọi người đều chỉ phát biểu đôi lời cảm ơn nhân dân, cảm ơn lãnh đạo.

Huỳnh Hoàng Hùng thấy hơi mệt mỏi, vừa nghe vừa tiện tay gấp sao.

Bỗng nhiên, anh nghe thấy giọng một người trẻ tuổi vang lên: "Trong một năm làm cảnh sát này, tôi có rất nhiều cảm xúc. Có lẽ với chúng ta, sau khi phá được một vụ án là tất cả sẽ kết thúc nhưng đối với những người đứng trong vụ án đó lại không đơn giản như vậy... Sau đó tôi đã nhận ra, vẫn có rất nhiều chuyện trên đời mà năng lực của chúng ta không thể thay đổi và giải quyết. Bảo vệ chính nghĩa không chỉ là lời nói suông, mà cần tiền bạc, thời gian, đau khổ và trả giá..."

sổ tay hình sự | doogem verNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ