Dứt lời, yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
Kim Thái Hanh không tiếp lời, bị hắn hiểu lầm như vậy, Điền Chính Quốc cũng không vui, bực mình hỏi: “Vương gia, ta không đáng tin như vậy sao?”
“... Xin lỗi.”
Qua hồi lâu, Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, rốt cuộc nói ra hai chữ.
“Vậy sao huynh lại cảm thấy ta sẽ tin chuyện hoang đường của ông ta?”
“Bởi vì...”
Thiếu niên quá thiện lương, nhưng hắn không phải người lương thiện gì cả.
Là hắn thần hồn nát thần tính, là hắn như đi trên băng mỏng, là hắn hoảng loạn.
Cũng là hắn ------ đáy lòng có cái gì đó đang phá nát xiềng xích, là hắn không vừa lòng, cũng là dục vọng của hắn. Nhưng bất mãn và dục vọng, đều là kết quả mà chẳng biết đã gieo xuống từ bao giờ, chôn vùi trong nơi tối tăm, không thấy ánh mặt trời.
Kim Thái Hanh lại nghĩ tới người phụ nữ kia.
“Ngươi có biết rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể giữ lại một người không?”
“Vĩnh viễn, vĩnh viễn không nên động tâm.”
Kim Thái Hanh dừng một chút, nhẹ nhắm hai mắt lại, qua hồi lâu hắn mới từ từ mở miệng: “Bọn họ nghĩ như thế nào, bản vương không để ý.”
Từ trước đến nay, Kim Thái Hanh chịu đủ dằn vặt của bệnh điên và đau đầu, bản tính của hắn vốn thô bạo tàn ác, nếu người phạm hắn một lần, chắc chắn hắn phải trả lại mười phần.
Hắn hưởng thụ sự sợ hãi của những người này, từ mức độ nào đó, hắn cũng không hoàn toàn vô tội ------ hắn có thù tất báo, mà trả thù cũng đủ độc ác.
Nhưng những thứ đó, hắn không cần thiết phải nói với Điền Chính Quốc. Hắn hưởng thụ đồng tình và trìu mến của Điền Chính Quốc dành cho mình, càng hưởng thụ ánh mắt chăm chú và nghiêm túc của thiếu niên.
Cũng bởi vậy, Kim Thái Hanh lại mở miệng, dùng ngữ khí mềm nhẹ mà bất đắc dĩ nói: “Quá nhiều người nghĩ như vậy. Bản vương không có nhiều thời gian rảnh rỗi giải thích với họ. Huống hồ cho dù bọn họ có căm hận bản vương như thế nào cũng không làm gì được bản vương.”
Hắn không sợ, hắn chỉ là một người điên, tất cả mọi người đều biết, chọc giận hắn chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.
Rõ ràng Điền Chính Quốc đang hưng binh vấn tội với hắn, kết quả Kim Thái Hanh vừa nói như vậy, Điền Chính Quốc có chút không thể nào tức giận với Kim Thái Hanh nữa.