Y đang sợ điều gì?
Y đang tìm gì?
Điền Chính Quốc ngẩn ra.
Y sợ Vương gia không ở đây.
Y đang tìm... Vương gia.
“Ta...”
Ta đang tìm huynh.
Chỉ có bốn chữ nhưng Điền Chính Quốc há miệng như thế nào cũng không nói ra được.
Ngựa vẫn chạy, tiếng gió cũng rất lớn.
Vù vù vù.
Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, còn lớn hơn cả tiếng gió, không có chút quy luật nào.
Bọn họ ngồi trên ngựa, băng qua thảo nguyên, lướt qua gò núi, vào lúc này thế giới thật yên tĩnh nhưng cũng rất ồn ào.
“Hửm?”
Điền Chính Quốc không nói gì, Kim Thái Hanh kiên nhẫn đợi y hồi lâu mới chậm rãi hỏi lại: “Tại sao lại mở mắt ra?”
Không muốn nói.
Y không muốn nói.
Điền Chính Quốc ấp a ấp úng: “Không phải huynh bảo ta mở mắt ra sao?”
Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn y, tóc của thiếu niên bay trong gió, y giả vờ bĩnh tĩnh mà ngồi ngay ngắn lại nhưng ngón tay nắm ống tay áo hắn thì vẫn dùng sức như cũ.
Một cánh tay dài duỗi tới, Kim Thái Hanh cười không rõ hàm xúc: “Sao lại mạnh miệng như vậy chứ?”
Một giây sau hắn nhẹ nhàng gỡ tay Điền Chính Quốc ra, cũng vào lúc đột ngột không nắm được gì Điền Chính Quốc hoàn toàn mất cảm giác an toàn.
“Vương gia...”
Không nắm được ống tay áo Vương gia, xóc nảy đều trở nên kịch liệt hơn, Điền Chính Quốc theo bản năng muốn túm hắn nhưng Kim Thái Hanh có tâm tư nên không cho y đụng vào, Điền Chính Quốc nhào vào khoảng không mấy lần đành hốt hoảng ôm lấy ngựa.
“Nhìn.”
Cũng không lâu lắm, giọng nói Kim Thái Hanh vững vàng phun ra một chữ, Điền Chính Quốc theo bản năng ngẩng đầu lên, kết quả vừa nhìn thì y càng thấy không ổn.