... Phu quân.
Lực tay Điền Chính Quốc không khống chế được mà vỗ lên bông hoa, cành hoa mẫu đơn đung đưa trong đêm, cành lá vang lên chút xào xạc.
Trái tim y cũng như bị vỗ một cái.
Gọi phu quân gì chứ, có gì hay đâu mà gọi.
Thật kỳ lạ, y sẽ không gọi đâu.
Nhưng mà... Điền Chính Quốc giả vờ bình tĩnh nói: “Hả? Gọi cái gì vậy?”
Kim Thái Hanh nhìn y một cái, lười biếng nói: “Phu nhân.”
Điền Chính Quốc lập tức đáp lại: “Ta đâ... hả?”
Điền Chính Quốc: “???”
Y mở to mắt, vốn định dụ dỗ Vương gia kết quả bắt gà không được còn mất nắm gạo, bị Vương gia gài bẫy nữa rồi, Điền Chính Quốc há hốc mồm, ngốc nghếch nhìn hắn.
Kim Thái Hanh khẽ nhếch môi, lại nở nụ cười.
Tim đập quá lớn, cũng quá ồn ào, Điền Chính Quốc cảm thấy thật là phiền quá đi, cũng rất ảo não, vì vậy y giơ tay lên thẹn quá thành giận ném cánh hoa mẫu đơn lên mặt Kim Thái Hanh.
“... Huynh phiền quá đi.”
Nói xong, Điền Chính Quốc quay đầu bỏ đi.
Lông mày Kim Thái Hanh khẽ nhướn, bị ném cánh hoa lên mặt cũng không giận, chỉ giơ tay khoan thai phất đi, vẻ mặt hắn vô cùng sung sướng, cười rất dịu dàng.
Điền Chính Quốc lại nghe thấy, y đưa lưng về Kim Thái Hanh dừng bước lại, dù không thấy cũng phải quản một chút: “Không cho huynh cười. Có gì hay đâu mà cười.”
Y lớn tiếng oán giận, Kim Thái Hanh chậm rãi đi về phía y, giọng nói trầm thấp êm tai: “Em đúng là lá gan càng ngày càng lớn, còn dám quản cả bản vương. Bản vương gặp ai cũng quản, bản vương cười hay không cười cũng quản.”
Điền Chính Quốc biện giải cho mình: “... Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, ai thèm quản huynh đâu.”
“Vậy à” Kim Thái Hanh gật đầu: “Em muốn biết thì nói với em cũng không sao. Nhưng em chỉ tùy tiện hỏi thôi hình như cũng không muốn biết lắm, vậy thì thôi.”
Điền Chính Quốc: “...”
Y muốn biết mà.
Không được.
Đã bị Vương gia cười thành như vậy rồi, y đành nhịn xuống.