Điền Niệm mơ một giấc mơ. Ở trong mơ quần thần quỳ rạp trên đất, trong tiếng cung nghênh rầm rộ, An Bình Hầu đi vào đại điện rực rỡ, gã kéo Điền Niệm đứng bên cạnh mình, mỉm cười nói: “Đây là Hoàng hậu của trẫm.”
Điền Niệm và An Bình Hầu cùng đi tới chỗ cao, nhìn xuống triều thần đang quỳ bái, thu tất cả vạn dặm non sông vào trong mắt.
Đứng trên đỉnh cao quyền lợi, hi vọng nhiều năm qua đã có thể đạt được, trong lòng Điền Niệm chỉ cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Đời trước hắn vuột mất vị trí Hoàng hậu này, âu sầu mà chết.
Đời này rốt cuộc hắn đã có tất cả.
Những gì hắn muốn không thiếu thứ gì.
“Ào” một tiếng, một gáo nước lạnh tạt vào mặt Điền Niệm, lạnh thấu xương.
Điền Niệm mở mắt ra, quần thần quỳ bái và vạn dặm non sông biến mất, lúc này hai tay bị trói, hai chân bị xích lại, cai ngục mắng: “Xuống!”
Điền Niệm còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đẩy một cái, cả người té từ trên xe ngựa xuống ngã lăn trên đất.
Lần này Điền Niệm ngã không nhẹ, hắn che mắt cá chân, dường như đau đến không nói nên lời, cai ngục lại làm như không thấy mà chỉ thúc giục: “Đứng dậy, các ngươi phải lên đường!”
Điền Niệm thử nhúc nhích một chút, cảm thấy đau đớn vô cùng, hắn không đứng lên nổi: “Ta không nhúc nhích được... trẹo chân.”
Mặt Điền Niệm đầy nước mắt, vô cùng đau khổ, dáng vẻ không giống giả bộ, cai ngục nhìn hắn vài lần, vươn tay chỉ An Bình Hầu: “Ngươi, cõng hắn.”
Hai tay và hai chân Điền Niệm bị còng, An Bình Hầu cũng vậy, bước đi thôi cũng khó khăn chớ nói chi là cõng thêm một người, gã nghe vậy lập tức đổi sắc mặt.
“Ngươi ráng chịu đi.”
An Bình Hầu nhíu mày, miễn cưỡng đè thiếu kiên nhẫn trong lòng xuống, ý tứ rất rõ ràng rằng gã không muốn cõng Điền Niệm.
Đương nhiên Điền Niệm nghe ra được chút không tình nguyện của gã, mộng cảnh đối lập với thực tế, mắt cá chân đau nhức không ngừng hành hạ Điền Niệm.
Điền Niệm: “Ngươi có ý gì?”
An Bình Hầu nghi ngờ: “Cái gì mà có ý gì?”
Điền Niệm hít sâu một hơi: “Ngươi hại ta đến đây, bây giờ ngay cả cõng ta một chút cũng không muốn?”