Điền Chính Quốc ngã trên giường mềm, ngây ngốc nhìn Kim Thái Hanh đi xa, chậm rãi nhíu mày lại.
Vương gia sẽ không tức giận vì chuyện nhỏ nhặt như vậy chứ.
Y không muốn ăn vải, lại ngăn không cho người đi hù dọa khổng tước, không đến nỗi khiến Vương gia tức giận chứ.
Rốt cuộc... xảy ra chuyện gì vậy?
Suy nghĩ một hồi lâu, Điền Chính Quốc vẫn không có đầu mối gì, y cúi đầu nhìn vải trong mâm đựng trái cây, bất thình lình nhớ tới lời nhắc nhở của Kim Từ Quân.
Ngày giỗ.
Ngày giỗ mẫu phi của Vương gia – Ngu mỹ nhân, sắp tới.
Là bởi vì chuyện đó sao?
Điền Chính Quốc nghĩ đến xuất thần, Cao quản gia lại không cảm thấy kinh ngạc, dù sao bộ dạng hỉ nộ vô thường như thế mới là trạng thái thường có của Vương gia, nhưng đây là lần đầu tiên Vương phi bị đối xử lạnh nhạt như vậy.
Cao quản gia chỉ coi như không nhìn thấy gì cả, nói với Điền Chính Quốc: “Vương phi, ngài nhìn con lam khổng tước kia xem có phải là muốn xòe đuôi hay không?”
Khổng tước có xòe đuôi đẹp hơn nữa thì hiện tại Điền Chính Quốc cũng không có tâm tình thưởng thức, y lắc đầu một cái.
Do dự một chút, Điền Chính Quốc hỏi Cao quản gia: “Mỗi lần đến thời gian này tâm tình của Vương gia đều sẽ không tốt sao?”
“... Ngày giỗ của Ngu mỹ nhân.”
Cao quản gia ngẩn ra, suýt chút nữa hắn đã quên mất ngày này.
Nếu nói tâm tình không tốt, thật ra mỗi ngày tâm tình của Vương gia đều không tốt, mà đến ngày giỗ của Ngu mỹ nhân thì tâm tình của hắn càng thêm trầm trọng.
Tính thời gian, đến cuối tháng còn ba, bốn ngày nữa, mấy ngày này, Vương gia sẽ có tâm tình không tốt như vậy, đồng thời bệnh tình của hắn cũng thu liễm không ít.
“Vâng.” Cao quản gia trả lời: “Đúng là không quá tốt.”
“Mẫu phi của Vương gia...” Điền Chính Quốc cân nhắc dùng từ một chút: “Ngươi có thể nói cho ta chút chuyện liên quan tới Ngu mỹ nhân không?”
Liên quan tới Ngu mỹ nhân, trong nguyên tác chỉ đề cập tới một hai câu, mà mục đích chủ yếu là vì muốn miêu tả rõ sự thô bạo tàn ác của Vương gia – hắn tự tay sát hại mẫu phi của mình.