Chương 159: Thất thúc (thượng)

598 17 0
                                    

"Làm sao vậy?" Lạc Thần nghi hoặc nói.

"Ngươi có nhớ hay không, ta lúc trước chạy ra động khẩu lén nhìn vào mộ thất cha mẹ yêu nữ, không phải nói thấy quỷ sao? Ta khi đó nhìn thấy bên cạnh quan tài một người mặc huyền y màu đen, còn có chút quý khí, chẳng lẽ đúng là thứ kia?"

Lạc Thần nghe vậy, thoáng thẳng người, qua lại suy xét liên kết các sự việc, lại nói tiếp: " Hoa Tích Nhan cũng bị một bàn tay trắng toát bắt lấy ở động khẩu, nhưng đạo động hình cái giếng, rất sâu, nếu có một bàn tay trong đó thì chỉ có hai khả năng. Một là thứ kia có tay rất dài, có thể từ đáy vươn tới miệng động, nhưng khả năng này rất nhỏ, ta không chắc lắm. Hoặc là chủ nhân của cái tay kia có năng lực leo trèo rất tốt, bám vào vách tường đem sức kéo Hoa Tích Nhan xuống miệng động. Nghĩ như vậy, chẳng phải đó là loại độc tống tử có khả năng leo tường sao?"

Lạc Thần nhíu mi:"Ngươi nói như vậy cũng không phải không đúng".

Ta cuối cùng kết nói:"Ngươi xem, bên trong mộ thất hiện tại có một cái tiểu tống tử lông trắng. Yêu nữ có chỉ một cỗ quan tài nhỏ, đó là nơi nó dung thân. Nhưng đây là lăng mộ chủ nhân của nó, quan tài không ở đâ ,không phù hợp lẽ thường, đây là điểm đáng ngờ nhất. Ngươi nói cỗ quan tài nhỏ đó từng bị người xê dịch, vậy thì ai là người xê dịch? Có mục đích gì? Đây là điểm đáng ngờ thứ hai. Lại còn tống tử giỏi leo tường, mồm phun dịch độc cụ thể là cái gì, chúng ta cũng không biết. Đây là điểm nghi ngờ thứ ba. Mặt khác còn có hai trấn mộ thú mặc áo giáp, ta đoán nó phải làm cái gì đó , mới bị người cho mặc giáp như vậy? Nó hung hãn làm cho người ta sợ hãi, một ngụm có thể nuốt một người, có thể ngoan ngoãn để bị người trói buộc sao?"

Nói đến đây, ngực ta đột ngột chèn lại, cúi đầu ho khan vài tiếng. Lạc Thần đem một tay đặt bả vai ta, đem nước tới nói: ":"Gấp cái gì, nói chậm một chút...... Không, tốt nhất là không nói nữa, trước hãy nghỉ ngơi, lời nói cũng chạy không được, không cần vội."

Ta uống chút nước, lắc đầu nói:"Không được...... Ta phải nói rõ ràng với ngươi, bằng không ở trong bụng nghẹn , ta chết cũng sẽ không nhắm mắt ."

Mặt nàng sắc khẽ biến, nhéo nhéo hai má của ta:"Nói cái gì đâu, lặp lại lần nữa?"

Ta cười:"Ta đâu hù ngươi, ngốc. Bất quá ngươi hiểu được tính cách của ta, không nói rõ ràng việc này, trong người sẽ không thoải mái. Ta nói ra một ít nghi hoặc của ta, ngươi giúp ta phân tích cũng tốt."

Nàng than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói:"Hảo, cứ nói tiếp, ta nghe".

Ta mang tiếp theo câu chuyện nói:"Ngươi nghĩ xem, Thường Ngọc là một vị quan tam phẩm lớn trong triều, sao lại chọn quy ẩn nơi tuyết sơn? Lại đem thú mặc giáp để trấn mộ? Tại sao còn đặt một cái áo giáp khác có kích thước lớn hơn? Sao không làm hai cái giống nhau? Ta cảm thấy hai bộ áo giáp, làm cho người ta có cảm giác không cùng kích thước".

Lạc Thần nghĩ kĩ một lát, nói:"Ta cùng Lâm Hanh có nhận xét hình dáng của thú trấn mộ, nhận định đó là báo tuyết. Lâm Hanh còn nói, thật lâu trước kia, trên núi có rất nhiều báo tuyết , sau lại không hiểu được vì sao, dần dần càng ngày càng ít, gần đến bây giờ, liền chỉ còn có một con báo tuyết. Con báo tuyết này thân hình rất lớn, thường xuyên săn mồi hoặc ăn thịt người hái thuốc. Mặc Ngân Cốc người đông thế mạnh, chỉ có một cửa ra vào nên nó không dám tùy tiện đi vào, mà lang thang cô độc một mình ở nơi khác. Chính là năm trước, mỗi đêm đều có thể nghe tiếng báo tuyết tru lên, thanh âm cực kì kì quái, như kiểu tiếng gọi bạn tình. Nhưng Vũ Lâm Hanh lúc ấy cảm thấy rất kì quái, nó là con báo tuyết duy nhất trên núi, vẫn còn đi tìm bạn tình sao?"

[BHTT-Edit] Dò Hư Lăng•Cổ Đại - Quân SolaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ