Chương 163: Gần kề chân tướng

535 16 0
                                    

Hoài Dương Tử? Quả thật chưa từng nghe qua.

Ta nhìn chung quanh mọi người, ai nấy trên mặt đều lộ ra một loại mê muội buổi tình, chưa hình dung ra cái nhân vật thời Vũ Đế này, trong lòng đột nhiên trầm trầm.

Nếu Hoài DƯơng Tử là người xây lăng cho Vũ Đế, lại hướng Vũ Đế theo con đường tu đạo trường sinh, tất cả đều một mực do hắn dựng lên, có thể suy đoán nhân vật này được Vũ Đế cực kỳ tin tưởng và trọng dụng, hắn tất phải có địa vị cực kì tôn quý.

Nhưng một người, không xuất hiện trong chính sử hoặc dã sử, ngay cả nhân gian cũng không truyền lưu nửa điểm, vậy là sao? Người này thực sự tồn tại, lại bị gạt bỏ sao?

Đương nhiên chuyện này quan trọng, nhưng quan trọng hơn là, Lạc Thần như thế nào lại biết?

Lạc Thần...... Lạc Thần...... Lạc Thần......

Nghĩ kĩ sau một lúc lâu, trong đầu đột nhiên xẹt qua những hình ảnh ngắn ngủi vụn vặn, lúc trong trẻo pha lạnh lùng, lúc nói cười an nhiên, đều là nụ cười của Lạc Thần. Kỳ quái là, đoạn ngắn này cho ta cảm giác một loại khoảng cách thời gian rất xa xôi, tất cả ở trong một vị trí trí nhớ thật sâu , giống như thời gian chảy qua bịt kín lên một tầng màu xám.

Những hình ảnh này cực kì quỷ dị, tay ra run một chút, ngay cả va vào túi nước ở bên cũng không biết. Quần áo dính chút nước lạnh lẽo. Hoa Tích Nhan liền nhẹ nhàng lay lay khiến ta bừng tỉnh, vội vàng cầm túi nước lên, thối lui thân mình, tránh bị vẩn nước.

"Sư Sư?" Hoa Tích Than níu ống tay áo của ta, thân thiết nhẹ giọng hỏi.

Ta hướng Hoa Tích Nhan lắc lắc đầu, đem ngón tay run run co vào trong tay áo, xoay mặt nhìn lại, chỉ thấy Lạc Thần hướng ta bên này nhìn, lòng ta trào ra một chút khác thường, đột nhiên có điểm không dám đối mặt với nàng, lại quay qua Thất thúc :"Thất thúc, cái các ngươi mang từ lăng Vũ Đế, cụ thể là cái gì, ngươi còn chưa nói rõ ràng đâu."

Khi nói chuyện, dư quang miết qua, khuôn mặt Lạc Thần thấp thấp, nàng chỉ cúi đầu.

Bên kia Thất thúc nghiêm mặt nói:"Thứ kia là bảo bối Hán Vũ Đế thiên tân vạn khổ mới tìm được, gọi là Minh U Hoàn."

Bốn phía trở nên dị thường im lặng, Hoa Tích Nhan sắc mặt có chút tái nhợt, Lạc Thần trông càng thâm trầm.

Ta chưa từng nghe qua "Minh U Hoàn" (vòng Minh U) , rất là tò mò, liền hướng Tam thúc hỏi ý, Tam thúc ôn ngôn đáp:"Trên đời có tam khí, gồm thiên , địa, minh (trời, đất, âm phủ). Thiên là chỉ Thiên Mệnh Kính, địa là chỉ Địa Sát Kiếm, còn minh chính là "Minh U Hoàn."

Thiên Mệnh Kính ta đã sớm hiểu được, theo Sở vương phi lăng mộ lấy ra, đựng bên trong chiếc hộp ngọc là Thiên Mệnh Kính, còn Địa Sát Kiếm cùng Minh U Hoàn, chưa bao giờ nghe thấy.

Thất thúc tiếp tục giải thích nói:"Thiên Mệnh Kính cùng Địa Sát Kiếm ta chưa thấy qua, cũng không đâu có, nhưng mà Minh U Hoàn, ta còn hiểu được một chút. Tương truyền Minh U hoàn nguyên bản là Chu Mục Vương sở hữu, là một vị dân gian nam tử tiến hiến cho hắn. Sau này, đến khi Hán Vũ Đế tại vị, lại được Hán Vũ Đế tìm được. Nghe nói tam khí, đều tinh luyện từ máu và linh khí của một vị thần trên núi Côn Luân. Nếu tập hợp ba loại tam khí, sẽ làm được một điều gì đó rất đáng sợ, nhưng cụ thể là điều gì ta lại không biết. Nhưng thần khí này, chúng ta vẫn biết, lúc ấy Vũ ca chính là nhìn trúng điểm ấy, hắn nghĩ Hán Vũ Đế chiếm được thần khí , dựa theo tính cách Vũ Đế, chắc chắn sẽ đem theo trong quan tài. Quả nhiên, cuối cùng chúng ta tìm thấy U Minh Hoàn trong lăng Vũ Đế."

[BHTT-Edit] Dò Hư Lăng•Cổ Đại - Quân SolaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ