Chương 57: Hồng nguyệt

1.3K 38 1
                                    

Lần đầu tiên trong đời ngủ sâu như vậy, cảnh trong mơ không có một chút tạp chất, cả người như phiêu phù ở trong nước, mông lung như ngồi thuyền, chỉ còn cảm thấy một cảm giác bình yên an tĩnh.

Sau khi mở mắt ra, trong tâm trí còn lưu lại một chút trí nhớ mờ ảo khiến ta theo bản năng hướng bên cạnh tìm kiếm, góc giường lạnh lẽo, nữ tử đêm qua nằm ở bên cạnh ta đã không thấy, chỉ có quần áo sạch sẽ của ở đầu giường được gấp rất kỹ lưỡng, vẫn còn tràn ngập mùi thơm ngát, biểu thị nàng chỉ mới rời đi.

Chẳng qua tùy ý nhớ lại một chút tình cảnh tối hôm qua, mặt lập tức liền không tự kiềm chế mà nóng lên, trên người còn có chút rã rời, thậm chí là hơi hơi đau nhức. Đang lúc ta đứng dậy đi lấy áo lót mặc, một trận thanh âm thùng thùng truyền vào trong tai, lập tức cánh cửa bị đẩy ra kêu kẹt một tiếng, một thân ảnh cao lớn mảnh khảnh giống như gió thổi tiến vào.

Vũ Lâm Hanh như trước một thân màu đỏ thủy sam, xuyên qua ánh nắng ban mai hướng ta đi tới. Ta bị nàng làm cho hoảng sợ, lập tức đem góc chăn kéo một cái, lui vào chăn, giống như gói bánh đem chính mình trùm thật kín, hơi hơi nhắm mắt, xấu hổ mà nhìn lén vị khách không mời này.

Khách không mời mà đến lúc này đang đưa cánh tay nhích lại gần, trên tay không chút để ý mà nghịch dây tua bên hông, dáng vẻ nhàn hạ. Trong mắt như long lanh xao động lại hàm chứa ý cười, chậc chậc nói: "Sư sư ngươi giả bộ chuyện gì? Ma quỷ nói ngươi tỉnh. . Ai ai. , ta nói mắt ngươi còn không có nhắm kín đâu, tiểu kỹ xảo như vậy mà đều lừa ai? Ta đều nhìn thấy. ."

Lòng ta lại thật lúng túng, bất quá nàng này thật là quá phận, vừa nói vừa đưa tay lại đây vuốt tóc của ta, ta vội nghiêng đầu, phẫn hận trợn mắt: "Ta là người bệnh! Phải nằm!"

Vũ Lâm Hanh phẫn nộ lùi tay về, nói: "Biết biết, nhưng ngươi cũng ủ lâu như vậy, không sợ càng nằm càng bệnh a, hôm nay thời tiết tốt, đi đi, nhanh lên dậy đi!" Tay cũng không nhàn rỗi, như có ý định đối nghịch với ta muốn tới kéo góc chăn của ta, ta sợ đến ra một thân mồ hôi lạnh, sống chết cố gắng trùm mền.

Ta hiện tại chính là rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, nếu để cho nàng nhìn thấy, đời này cũng sẽ không còn mặt mũi gặp ai, chỉ muốn đâm đầu vào một chỗ mà chết!

"Yêu. . Yêu nữ ngươi đừng kéo chăn của ta a, ta. . Ta lạnh. ." Ta vội rụt vào bên trong, sống chết cố thủ, thân thể trần trụi lui ở trong chăn vẫn là lạnh lẽo.

"Mưa đã ngừng rơi, hôm nay rõ ràng không lạnh." Vũ Lâm Hanh đứng ở bên cạnh giường của ta, ngón trỏ duỗi ra, chỉ vào mặt của ta nói: "Nhìn cái mặt rõ là nóng đỏ, còn nói lạnh?"

Mặt ta giống như bị lửa thiêu, mắt muốn phát khóc , trong lòng lẩm nhẩm Vũ cô cô nhà ngươi nhất định là cố ý muốn ta van cầu ngươi mới chịu buông tha ta ra sao. Ta càng lui nàng càng tiến. Chớp mắt thấy nàng dự là định đến vén chăn của ta, ta nhất thời run rẩy, chợt thấy một bóng dáng màu trắng yểu điệu đi đến. Ánh mắt ta sáng lên, giống như gặp cứu tinh liền hô: "Lạc Thần, ngươi không phải có việc muốn tìm Vũ Lâm Hanh sao? !" Vừa nói vừa dùng sức hướng nàng nháy mắt, ánh mắt đều phải trợn đến đau , sợ nàng nhìn không thấy.

[BHTT-Edit] Dò Hư Lăng•Cổ Đại - Quân SolaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ