Đứng trước cửa nhà, Sunggyu cầm chìa khóa trong tay nhưng không có mở cửa.Hắn luôn suy nghĩ người nam nhân đó có quan hệ gì với Woohyun? Tại sao Woohyun lại đưa tiền cho hắn? Tại sao có thể đem giấy tờ tùy thân cho hắn? Là bị uy hiếp sao? Hay là. . . . . Không, sẽ không, hắn hiểu rõ tính tình Woohyun của hắn, đứa nhỏ kia tính cách rất quật cường, không có khả năng ngoan ngoãn để cho người khác đe dọa! Cũng không có khả năng cho người đó mượn, bằng không, Woohyun sẽ không khổ sở đau đớn đến như vậy. Người nam nhân kia với Woohyun đến tột cùng là như thế nào? Giữa bọn họ đã nảy sinh chuyện gì? Tại sao cậu không chịu nói cho hắn biết? Cậu đang sợ cái gì? Là sợ hắn? Hay sợ người nam nhân kia?
Ngay tại lúc Sunggyu đang suy nghĩ đến xuất thần, cửa từ bên trong mở ra.
“GyuGyu, đứng ở bên ngoài làm cái gì?”
Sunggyu sửng sốt, Woohyun của hắn liền chạy lại ôm lấy hắn, mỉm cười ngọt ngào giống mọi ngày hôn lên đôi môi của hắn. Sau đó nắm lấy tay hắn kéo vào nhà.
Xem ra, cậu không tính nói với hắn. Hiểu được rằng người trước mắt đang cố ngụy trang, Sunggyu tính sẽ về đến nhà hỏi cho ra lẽ, nhưng vì nhìn thấy cái mặt nạ của Woohyun mà từ bỏ. Nếu cậu không chịu nói, vậy chỉ còn một cách là tự mình điều tra thôi.
Woohyun cố gắng che dấu, kéo hắn ngồi trên ghế sô pha, nghịch ngợm leo lên đùi của hắn ngồi xuống, hai tay ôm lấy cổ hắn, bày ra bộ dạng bảo bảo [em bé] ngoan ngoãn.
“GyuGyu, còn giận em sao?”
Bàn tay Sunggyu ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cậu, sủng ái vỗ vỗ gương mặt cậu.
“Về sau nếu cùng ai tranh chấp liền trở về nhà cường bạo anh, không phải làm cho anh thật sự rất vất vả hay sao?”
“Ai cường bạo anh a! Không phải chỉ chủ động một chút thôi sao, nói chi khó nghe như vậy!”
Sunggyu hôn lên đôi môi quật cường của cậu, như vậy cả hai người đều mang một cái mặt nạ để sống chung với nhau.
“Còn đau không? Ngày hôm qua em chảy máu, buổi tối tắm rửa xong liền bôi thuốc cho em, nhớ rõ không được chạy loạn trong phòng.”
Tâm tính thiện lương nhói lên đau đớn. . . . Khuôn mặt cứng ngắt của Woohyun không thể xuất ra nụ cười giả tạo được nữa, sợ hãi hắn phát hiện ra tâm trạng dị thường của mình, vội vàng ôm chặt lấy hắn, đem mặt dấu vào sau tai hắn, cũng như giấu đi buồn khổ.
“Xảy ra chuyện gì? Đêm qua em hấp dẫn anh như vậy, hiện tại mới biết thẹn thùng sao?” Sunggyu biết cậu đang giấu diếm nỗi khổ trong lòng, không muốn cậu ở trong lòng ngực mình che dấu vất vả như thế, thôi thì đơn giản thuận theo cậu vậy. Ít nhất, lúc này đây hắn nguyện ý cùng nói dối với cậu.
“Không phải thẹn thùng đâu, người ta chỉ sợ anh tức giận thôi. . . .Vì xin lỗi anh, em đã làm thiệt nhiều đồ ăn, đi tắm rửa đi, rồi chúng ta ăn cơm.”
Nghe thấy tiếng Sunggyu đóng cửa phòng tắm, Woohyun vô lực tựa vào ghế sô pha, giọng nói nhỏ đến mức ngay cả chính cậu cũng không nghe được… “Thực xin lỗi.”
BẠN ĐANG ĐỌC
[Editfic] [GyuWoo] Đáng Yêu Tiểu Nam Sinh . Đáng Ghét Đại Nam Nhân
FanfictionĐọc đi rồi biết. Fic vì Readers