Phòng tử của cổ nhân rộng lớn đều dùng cấu tạo hình ốc, nội trí đình đài lầu các, hành lang gấp khúc và củng kiều (cầu hình vòm), liễu uyển hương kính, liên tiếp quanh những khúc rẽ lóe lên ánh bạc của lưu thủy. Kiến trúc của thời không này cũng không thoát khỏi khuôn giá đại thể, cho nên vị trí tư trạch này của Mạc Thương Cảnh cũng cùng Tô Châu lâm viên có hiệu quả tô vẽ như nhau!
Nghênh đón bọn họ chính là lão quản gia niên kỷ hơn bán bách (50), sống lưng đĩnh đạc thẳng tắp, bộ dáng nghiêm túc đến dọa người, nhưng khi đối mặt với Mạc Thương Cảnh thì biểu lộ trong mắt lại tuyệt đối phục tùng cùng cung kính.
Nhìn chung quanh một đám gia phó đồng dạng bất cẩu ngôn tiếu (không nhiều lời), Tử Li cảm thấy cả người đều là áp lực bất an, kỳ thật không chỉ hắn có loại cảm giác này, mà ngay cả Tồn Công Tồn Thủ luôn luôn hoạt bát hiếu động lúc này cũng là không rên một tiếng, bọn họ nhắm mắt theo sát ở phía sau đuôi Tử Li, bộ dáng sợ hãi giống như lại nhớ tới lúc bắt đầu Tử Li sẽ bỗng nhiên bỏ lại bọn họ đào tẩu!
Tựa hồ nhìn thấu bất an của ba người bọn họ, Mạc Thương Cảnh ôn hòa khẽ cười nói: "Chắc là quản gia ngày thường yêu cầu nghiêm khắc một chút, nhưng bọn họ cũng không ác ý!"
"Ách? Ân!" Bị chủ nhà nói trúng tâm lí Tử Li đành phải xấu hổ cười cười. Vẻ mặt của mình thực sự rõ ràng như vậy sao? Hắn không tự giác sờ sờ nhân bì diện cụ bên ngoài mặt thầm nghĩ.
Mạc Thương Cảnh tự mình dẫn bọn họ đến sương phòng đêm nay nghỉ tạm nói: "Tử Li huynh ngụ ở nơi này, hai vị tiểu huynh đệ ngụ ở hai bên cạnh! Các ngươi không cần câu nệ, có cái gì cần cứ việc hướng bọn họ phân phó cũng được!"
"Vậy quấy rầy, Thương Cảnh huynh!" Tử Li chắp tay nói.
"Nào có! Các ngươi trước hết nghỉ ngơi một chút đi, đợi đến vãn thiện (bữa tối) sẽ có người tới gọi các ngươi!"
"Ca, ta không muốn một mình ngụ ở một gian, ta muốn cùng ngươi ngụ." Đợi Mạc Thương Cảnh đi rồi, Tồn Thủ lập tức nắm ống tay áo Tồn Công nói.
Tồn Công không nói gì xem như ngầm đồng ý, chỉ bất quá hắn bỗng nhiên quay đầu hướng Tử Li nói: "Tô lão đại, ta cảm thấy được những người đó là lạ!"
"Ân!" Tồn Thủ vội vàng đồng tình cùng gật đầu, tiếp theo như có chuyện lạ nói, " Quanh thân bọn họ là sát khí!"
"Xì" Tử Li phì cười, gõ đầu Tồn Thủ nói: "Ngươi tiểu thí hài biết cái gì là sát khí?"
Tử Li tuy rằng cũng hiểu được không được tự nhiên, nhưng tuyệt không giống Tồn Thủ nói nghiêm trọng như vậy!
"Cái gì tiểu thí hài! Ta đã mười hai tuổi rồi!" Tồn Thủ gân cổ không cam lòng nói.
"Hảo hảo, ngươi không phải tiểu thí hài!" Tử Li không muốn cùng tiểu quỷ chấp nhặt, "không cùng các ngươi nói, ta muốn vào phòng!"
Quay người đẩy ra cánh cửa sương phòng, bên trong bố trí thập phần thanh nhã rất khác biệt, Tử Li vừa lòng quẳng cục nợ, vừa mới chuyển thân liền nhìn thấy bên ngoài vài gia phó mang theo thủy dũng đi tới trước cửa.
"Công tử, thiếu gia dặn chúng ta chuẩn bị nước cho ngài mộc dục (tắm)!"
Tử Li cũng đang muốn tẩy rửa! Chỉ là không nghĩ tới Mạc Thương Cảnh lo lắng chu đáo như vậy, cho nên hảo cảm đối với Mạc Thương Cảnh không khỏi lại tăng thêm vài phần! (hết dạy nổi = =)
Đến bữa tối chỉ có Mạc Thương Cảnh, Tử Li cùng Tồn Công Tồn Thủ bốn người, tất cả mọi người là người quen cho nên cũng không câu nệ, trên bàn tiệc Tử Li còn uống ngay mấy chén hoa nhưỡng quên mất tên kêu là gì nhưng hương vị rất ngon, vốn là sợ say không dám uống, nhưng sau khi nhìn Tồn Thủ ực một hơi liền thích đến không ngừng được chén, xuất phát từ tò mò cũng nếm thử một chút, hương vị tinh thuần ngon miệng cũng không có cay chát như mê tửu, cuối cùng cũng nhịn không được uống ngay vài chén, nhưng ai biết rượu này tác dụng chậm mười phần, chờ phát giác ra thì chính mình đã đầu váng mắt hoa, thiên hôn địa chuyển. Trước khi ngã xuống ấn tượng cuối cùng chính là gương mặt của Mạc Thương Cảnh một phân thành hai, miệng hé ra hợp lại đang nói gì đó.
Trước mắt mông lung đung đưa bóng dáng một người cao lớn, một đôi tay với khớp xương thon dài đang vén lên sa mạn như sương khói trước giường, một cỗ hơi thở quen thuộc liền bao phủ dày đặc ở phía trên, cho dù mí mắt không chống đỡ nổi sự trầm trọng nhìn không thấy tình huống trước mắt, nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của đối phương đang lướt ở trên người mình.
Bàn tay to lớn chầm chậm xoa lên mặt mình, từng cái vuốt ve khi khinh (nhẹ) khi trọng (nặng) mơ hồ, tiếng thở dốc phía trên cũng dần dần trở nên ồ ồ. Nhưng thân thể không thể động đậy, hoặc có lẽ căn bản cũng không muốn nhúc nhích!
Sức nặng của đối phương đè lên ở trên người, vật thể phun nhiệt khí ướt át cũng kéo dừng ở trên mặt, bên miệng, cuối cùng là đôi môi, thô bạo đoạt lấy, trằn trọc, mút vào, tiếng vang 'sách sách' nghe vào trong tai chính mình chẳng những không có cảm giác ghê tởm, ngược lại cảm thấy được phiến tình vô cùng. Cái hôn của đối phương từ đôi môi kéo dài tới cổ, tiếp theo ở trước ngực không biết từ khi nào đã loã lồ ra của mình tả hữu xoa nắn. Tay của đối phương cũng từng chút bỏ đi y phục trên người mình, đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện hai người sớm đã lộ ra tương đối, tứ chi dính sát vào nhau như là thủy thảo (bèo rong) dây dưa trong nước, có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cùng hô hấp lẫn nhau.
"Ân" Tiếng rên rỉ nhỏ vụn nhịn không được thốt ra.
"Ha hả, thoải mái sao?" Một từ âm khàn khàn ở bên tai nhẹ cười nói.
"Ân" cảm giác mình tựa như một con miêu biếng nhác dưới ánh mặt trời
Đối phương tựa hồ hết sức hài lòng tự giác lướt lên đôi chân dài ở phần eo, hắn lại là khinh a một tiếng, tiếp theo bàn tay nguyên bản dán ở trên mặt vuốt ve bất ngờ hoạt hướng đồn biện(mông) tròn trịa như cánh hoa, khẽ nâng lên, sau đó vũ khí để ngay nhập khẩu liền đĩnh về phía trước một cái.
Đột nhiên mở to mắt, chống lại trước mắt là gương mặt tà mị giống như ma vương khiến mình tránh không kịp.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ] Chất Tử Điện Hạ
RomanceEm năm nay tròn 17, hồn nhiên đến mức vô tư, vô tại, cuộc sống vốn dĩ êm đềm cho đến ngày hôm ấy. Trong một trận cháy, lửa chiếm hết cả mọi con đường, hút đi khí ôxy, khiến em từ chối Phật tổ mà xuyên không về thời cổ đại. Chắc hẳn với người như em...