Hắn nơm nớp lo sợ thật cẩn thận theo sát ở phía sau nàng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái ót thắt hồ điệp của nàng, sợ nàng vừa xoay người liền biến thành một con quỷ mắt to như cái chuông đồng mồm rộng đầy máu. "Ngươi nhìn đủ chưa?" Mỹ nhân không quay đầu lại, vừa đi vừa hỏi.
"A, quỷ quả nhiên là có mắt dài sau ót!" Hắn kinh dị kêu lên.
"Ngươi đứa nhỏ này!" Mỹ nhân xoay người nhìn hắn gắt giọng, "Vậy ngươi sờ cái ót ngươi xem có mắt dài không?"
Hắn cuống quít sờ soạng, "Ô ô, ta không có a, ta không phải quỷ, ngươi là quỷ!"
Mỹ mục của Mỹ nhân khẽ liếc, nói: "Không phải quỷ sao? Vậy, mới vừa rồi là ai theo tường xuyên vào?"
"Ô ô, không phải ta nha, là ngươi nha!"
"Ai, không cùng ngươi tranh cãi nữa ! Ngươi cảm thấy mình không phải thì là không phải!" Mỹ nhân nói xong, thong thả lả lướt đi về phía trước.
Hắn đáng thương hề hề khụt khịt mũi, nhìn nàng một hồi, sau đó cũng bước nhanh đuổi theo.
............
"Này thật là không tốt! Mới bị điều đến mấy ngày lại xảy ra chuyện như vậy, nếu Bắc Linh hoàng tử có gì không hay xảy ra, vậy..vậy Hoàng Thượng cũng nhất định sẽ bắt chúng ta chôn cùng! Ta mới mười sáu tuổi, ta không muốn chết nha!"
"Ai, hai ta sao lại xui xẻo hầu hạ một chủ tử nhiều tai ương như vậy a! Nhà của ta cũng còn cha già ốm đau trên giường, nếu ta chết , ngân lượng mua dược cũng liền chặt đứt!"
Dưới tàng liễu bên hồ sen, hai cung nữ khuôn mặt bi thương nói.
"Giống như có người sắp chết!"
"Ân, hẳn chính là người ở Hạ Hà cung hiện nay, mấy ngày trước mới tới chỗ này, có một lần ta còn ở xa xa nhìn thấy!"
Hai quỷ đang ngồi xổm trước mặt hai cung nữ quang minh chính đại nghe lén nói.
"Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng, chúng ta đi nhìn một cái đi!" Mỹ nhân bỗng nhiên rất tà quái nói.
Hắn khinh bỉ nheo mắt nàng một hồi, sau đó đứng lên, "Muốn đi cũng nhanh chút nha, cứ ở đó thong thong thả thả!"
Dọc theo đường mòn noãn thạch (đá cuội) đi đến chủ điện, thấy cửa điện nhộn nhịp, một phòng ngự y cung thị thần sắc hoảng sợ bận rộn.
Hai quỷ tò mò rướn cổ lên nhìn, hai mắt lục quang lóe lóe muốn đào móc riêng tư.
"Nhìn không thấy nga, trực tiếp vào đi thôi!" Mỹ nhân nói xong đã xách váy đi lên bậc thềm bạch ngọc.
"Chờ ta một chút!" Hắn cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau vội vàng đuổi kịp.
Tuy rằng mới vừa rồi xuyên qua tường một lần, nhưng khi mắt nhìn chính mình hướng lên ván cửa mà chui, hắn vẫn là có chút bất an, sợ sẽ đụng vào mũi. Bất quá hiển nhiên là hắn quá lo lắng, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã đi vào trong phòng ngủ.
Tình cảnh trước mắt cùng với tưởng tượng của hắn không có nhiều khác biệt, chỉ thấy người bệnh không còn sinh khí nằm ở trên giường, một góc điêu lan chặn hơn phân nửa bên mặt người bệnh, theo góc độ chỉ nhìn thấy nửa cái cằm thanh gầy như bạch ngọc. Đang có vài tên ngự y đầu đầy mồ hôi vây quanh ở trước giường bận việc , trong chốc lát châm cứu, trong chốc lát chườm nóng, trong chốc lát rót thuốc, trong chốc lát lại xoa bóp, trận thế quả thực liều mạng như đầu bếp làm món thập cẩm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ] Chất Tử Điện Hạ
Roman d'amourEm năm nay tròn 17, hồn nhiên đến mức vô tư, vô tại, cuộc sống vốn dĩ êm đềm cho đến ngày hôm ấy. Trong một trận cháy, lửa chiếm hết cả mọi con đường, hút đi khí ôxy, khiến em từ chối Phật tổ mà xuyên không về thời cổ đại. Chắc hẳn với người như em...