Con ngươi không có tiêu cự vòng vo chuyển, hàng mi như tiểu xoát (lông bàn chải) nhẹ nhàng run rẩy, mơ mơ màng màng mà đem ánh mắt tạo ra một khe hở hẹp, trong lúc mông lung tựa hồ thấy một bóng người đang cúi đầu nhìn mình chằm chằm. Mắt nhắm rồi lại mở ra, quả nhiên thấy một bóng người đang cúi đầu thần tình kích động nhìn mình. Đến khi trợn to mắt liền thấy gương mặt đang phóng đại trước mặt, ánh mắt như lang sói nhìn dê non làm hắn phản xạ có điều kiện một quyền tấu qua!
"A ——" người nọ lập tức đau hô một tiếng lui về phía sau vài bước.
Hắn vội vàng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện đối phương nguyên lai là nữ nhân, hơn nữa là một nữ nhân thập phần thập phần xinh đẹp. Da như ngưng chi (mỡ đông-> hình dung da thịt nõn nà), mắt như thu thủy, môi không điểm mà hồng, mi không họa mà tinh xảo, chỉ thấy nàng thân vận váy phấn sắc nhu (hồng nhạt), bên hông buộc một miêu kim ti đái (sợi thắt lưng mạ vàng), ngoại sáo yên sắc sa la (áo khoác màu khói mỏng), đầu đội văn sai hoa cúc chạm rỗng, một thân ăn mặc ung dung hoa quý khiến chủ nhân với song mâu sáng trong vắt lại thêm vài phần rực rỡ vô tà! Lúc này, nàng đang dùng đôi tay nhỏ bé ôm cái mũi của mình hai mắt đẫm lệ lưng tròng xem xét hắn.
"Ách, cái kia, thực xin lỗi, ta không phải cố ý!" Hắn vội vàng xấu hổ nói. Trời ạ, cư nhiên động thủ đánh nữ nhân? Tuy rằng không phải cố ý, nhưng làm nam nhân không khi dễ kẻ yếu chính là nguyên tắc của hắn.
Mỹ nhân miệng khẽ mếu, bỗng nhiên oa khóc lớn lên: "Ô ô —— ngươi đánh ta —— ô ô, chẳng những chiếm giường của ta, lại còn đánh ta —— ô ô ——" (= =|||)
Ách, hắn luống cuống tay chân đi qua suy nghĩ muốn an ủi mỹ nhân một phen nước mũi một phen lệ này, "Thực xin lỗi, ngươi đừng khóc được không? Ta thật sự không phải là cố ý, thực xin lỗi, thực xin lỗi a! Đừng khóc, ngươi xem, ngươi lại khóc, đến lúc đó hơi nước chảy khô liền biến thành lão thái bà rồi!"
Vừa nghe, mỹ nhân quả nhiên lập tức đình chỉ âm thanh, khẩn trương ôm mặt mình chạy đến trước gương đồng tỉ mỉ soi một trận, lúc này mới phóng tâm mà nhẹ nhàng thở ra.
Ngay tại lúc nàng tự kỷ, hắn nhân cơ hội đánh giá bốn phía một chút, phát hiện đây là một gian tẩm thất bố trí hoa lệ cũng không mất đi vẻ ấm áp.
"Đây là nơi nào? Ta tại sao lại ở chỗ này?" Hắn kỳ quái lẩm bẩm nói.
"Ân, đây cũng chính là điều ta muốn hỏi!" mỹ nhân không biết đã tới phía sau hắn từ khi nào bỗng nhiên mở miệng, hù đến hắn co rụt lại cổ.
"Kính nhờ ngươi không cần xuất quỷ nhập thần như vậy được không?" Hơi sợ vỗ vỗ ngực.
Mỹ nhân nheo lại đôi mắt đẹp kéo dài giọng điệu nói: "Nga —— nguyên lai là cái tên nhát gan!"
Ngữ điệu của nàng làm cho hắn rất không thoải mái, nhưng lấy không ra lời nào mà phản bác, cho nên hắn nói sang chuyện khác.
"Đây là phòng ngươi sao?" Hắn chỉa chỉa chung quanh hỏi.
Mỹ nhân cười tủm tỉm gật đầu, "Rất được phải không? Đây chính là phu quân của ta chiếu theo khuê phòng nguyên bản của ta mà bố trí riêng!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ] Chất Tử Điện Hạ
RomanceEm năm nay tròn 17, hồn nhiên đến mức vô tư, vô tại, cuộc sống vốn dĩ êm đềm cho đến ngày hôm ấy. Trong một trận cháy, lửa chiếm hết cả mọi con đường, hút đi khí ôxy, khiến em từ chối Phật tổ mà xuyên không về thời cổ đại. Chắc hẳn với người như em...