"Khụ khụ, khụ khụ khụ. . . . . ." Một trận ho khan giống như một hồi trống trong cung điện trống trải có vẻ phá lệ dồn dập làm cho người ta bất an!Một lão thái giám bưng tới một chén ôn trà đưa đến bên miệng Bắc Linh vương đã tiều tụy không chịu nổi, "Bệ hạ, uống miếng nước thuận thuận khí đi!"
Bắc Linh vương uống ngay hai chén, lấy tay ngăn lại, lại khụ một trận, chậm rãi mở miệng nói: "Ngụy Thần tướng quân đã tới?"
"Chắc đã sắp đến cửa cung , thỉnh bệ hạ chờ thêm một lát!" Lão thái giám than nhẹ một tiếng buông chén.
". . . . . . Hồng Phúc, ngươi đi theo bên người trẫm cũng có hơn ba mươi năm đi?" Bắc Linh vương được lão thái giám nâng dậy tựa vào trên giường, thật lâu sau cảm khái hỏi.
"Đúng vậy, bệ hạ, lão nô may mắn được hầu hạ bệ hạ nhiều năm như vậy!" Lão thái giám hai mắt phiếm hồng.
"Ai, hiện giờ đến lúc tuổi già lại phải khiến ngươi cùng trẫm chịu tội!"
"Bệ hạ lời này thật sự là hại chết nô tài ! Nô tài mệnh tiện, khổ này đối với nô tài mà nói không đáng giá nhắc tới, nhưng thật ra là bệ hạ, ngài quý vi thiên tử, lại bị đại hoàng tử đối đãi như thế thật sự là thiên lý không dung a!"
"Tên tặc tử đại nghịch bất đạo kia, sớm biết như thế, lúc trước nên một đao giết hắn cho xong hết mọi chuyện! Như thế đối với chúng ta mà nói là tạo phúc, hắn trời sanh tính tàn bạo, xúc động hiếu chiến, thật sự không nên vi quân, nếu Bắc Linh của ta rơi vào tay nó, ngày sau dân chúng nhất định không được an bình! Cuối cùng, giang sơn Bắc Linh ta sẽ bị mất vào tay hắn!" So với một tên bạo quân, Bắc Linh vương tình nguyện đem vương vị giao cho tam tử An Cẩn Du xa ở Sở Kinh vô sở vi (không biết gì), tuy rằng chỉ là một quân chủ bình thường, nhưng chỉ cần đại thần cực lực chống đỡ, Bắc Linh vương triều cũng có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn, cùng đợi ngày minh quân đại trí tuệ tiếp theo sinh ra!
"Khụ khụ khụ khụ, khụ khụ. . . . . ." Nói xong, Bắc Linh vương lại là một trận ho khan dồn dập.
Lão thái giám chạy nhanh tiến lên vỗ về lưng hắn thuận khí!
"Chi nha" Thanh âm cửa điện rộng mở có vẻ càng vang dội.
Một đại hán thân hình khôi ngô sải bước đến gần, người tới ước chừng bốn mươi, gương mặt đường hoàng với hàm râu quai nón, làn da màu đồng cổ, chân mày nhíu chặt, phối lên áo giáp ngân quang lãnh liệt là áo choàng dài, càng nổi bật lên thiết cốt cao ngất, cương nghị bất khuất! Làm cho người ta vừa thấy liền bị khí thế uy vũ của hắn thuyết phục!
"Thần, khấu kiến bệ hạ, vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Tướng quân không cần đa lễ!"
"Bệ hạ ăn xong dược, thân thể có tốt hơn?" Ngụy Thần nhìn Bắc Linh vương hỏi.
"Ta hảo ! Đều nhờ tướng quân tìm đến lang trung ngoài cung thay trẫm chẩn bệnh, bằng không chỉ sợ trẫm cũng không sống được đến bây giờ!"
Lời nói của Bắc Linh vương làm cho Ngụy Thần trong lòng đau xót, quân chủ ngày xưa cơ trí nhân từ, hiện giờ lại bị tên đại hoàng tử lòng muông dạ thú kia khi (lăng nhục, chà đạp) thành bộ dáng như vậy, bị bệnh cũng phải trộm tìm lang trung ngoài cung giả dạng làm thái giám vào cung xem chẩn!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ] Chất Tử Điện Hạ
RomanceEm năm nay tròn 17, hồn nhiên đến mức vô tư, vô tại, cuộc sống vốn dĩ êm đềm cho đến ngày hôm ấy. Trong một trận cháy, lửa chiếm hết cả mọi con đường, hút đi khí ôxy, khiến em từ chối Phật tổ mà xuyên không về thời cổ đại. Chắc hẳn với người như em...