Chapter 23: Nhìn lại p1- Bầu trời đỏ thẫm

568 40 9
                                    

"Hôm nay sẽ là ngày đầu tiên của tuần thứ tư kể từ khi chúng ta ra khỏi rừng của Chiron, và chúng ta đã đi bộ không ngừng nghỉ, nhưng sao chúng ta vẫn chưa đến được nơi cần đến?" Kurapika lẩm bẩm khi cô nhét tấm chăn mỏng vào ba lô.

"Đừng hỏi tôi, hướng dẫn duy nhất chúng ta có là Kỳ lân con, và tất cả những gì chúng ta có thể làm chỉ là đi theo cô ấy." Kuroro nhún vai khi hắn làm như vậy.

Ngay khi họ bước ra khỏi khu rừng mê hoặc, họ nhận ra rằng họ xuất hiện trong một khu rừng mà họ hoàn toàn không quen biết. Như thể là họ đã kết thúc ở phía bên kia của trái đất, tất cả những điều về các sinh vật huyền diệu đều được xem xét. Rốt cuộc, Người chim không cho họ thời gian để quan sát môi trường xung quanh khi họ được đưa tới rừng của Chiron. Họ đi bộ trong một tuần, trước khi Kurapika bị tấn công bởi thời kỳ kinh nguyệt hàng tháng của cô và do đó họ phải dừng lại trong một tuần hoặc lâu hơn trong một thành phố, và sau đó họ đã đi bộ không nghỉ một tuần nữa.

"Chúng ta nên đặt tên cho cô ấy, thật bất tiện khi tiếp tục gọi cô ấy là 'Kỳ Lân con'." Kurapika nói khi vuốt ve bộ lông bạch kim của Kỳ Lân con. Ngựa con rúc vào cô nhẹ nhàng.

"Đó sẽ là công việc của cô." Kuroro nói cộc lốc khi hắn đẩy ba lô lên vai.

Kurapika ném cho hắn một cái nhìn thù địch, nhưng không nói gì cả. Khi họ đi ngang qua khu rừng, với Kỳ lân con ở phía trước làm hướng dẫn cho họ, Kurapika đang nghiền ngẫm về điều đó, bằng cách nào đó, cô không thể nghĩ ra một cái tên cho Kỳ Lân con được. Như thể tâm trí cô bị chặn lại. Sau một lúc, cô sắp phải bỏ cuộc thì đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói.

Una ...

"Hử, anh đã nói gì đó à?" Kurapika ngước lên và liếc nhìn Kuroro.

Kuroro nhìn cô với một cái nhìn hơi ngạc nhiên. Hắn nhướn mày, nhưng hắn vẫn giữ tốc độ đi bộ của mình không bị xáo trộn.

"Tôi nghĩ đó là cô." Hắn nói lại.

Una ... Tôi ...

Cùng lúc, cả hai đều chuyển ánh nhìn của họ đến Kỳ Lân con, con vật đã dừng lại và ngoảnh cổ để nhìn lại họ bằng đôi mắt ảm đạm của mình. Sau đó, cô hít nhẹ má Kurapika bằng mũi cô.

"Đó là bạn." Cô kêu lên khi cô vỗ nhẹ vào đầu Kỳ Lân. "Vậy Una là tên của bạn?"

Một lần nữa, Kỳ lân húc mũi vào lòng bàn tay đang mở ra của Kurapika và thở ra nhẹ nhàng, như thể chấp nhận giả định của cô. Kuroro nhìn con kỳ lân với sự quan tâm mới.

"Vậy tại sao bạn không nói với chúng tôi sớm hơn?" Kurapika hỏi với giọng hét lên khi cô vỗ nhẹ lên con ngựa ma thuật một cách yêu thương.

"Tôi đoán đó là vì cô ấy vẫn là một con ngựa, dù sao, cô ấy chỉ là một đứa trẻ mới biết đi, nếu về mặt con người." Kuroro gợi ý. "Cô ấy chỉ có thể gạch nối các từ với nhau thành các câu."

Kurapika đã không đáp lại giả thuyết của Kuroro, và cô chỉ nhìn ngựa trắng với sự ngưỡng mộ. Cô ấy còn rất nhỏ nhưng cô ấy đã dám mạo hiểm với thế giới để đi cùng họ. Điều đó rất dũng cảm. Nó khiến Kurapika suy nghĩ về gia đình của con vật. Tại sao cô ấy không đi gặp những đồng loại của mình mà lại ở trong rừng của Chiron?

1001 đêm (HxH)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ