Chapter 15: Chạm vào quá khứ

653 53 7
                                    

Mưa làm ướt cả hai từ đầu đến chân, và họ tiếp tục tìm chỗ trú ẩn. Ngay cả tán cây rừng cũng không đủ để che chở họ khỏi những cơn mưa lớn. Sau vài phút ướt đẫm nước mưa lạnh, cuối cùng Kurapika cũng phát hiện ra một hang động. Họ chạy về phía hang động, nhưng trên đường đi, Kuroro đã vấp chân một vài lần và điều đó không thoát ra khỏi sự chú ý của Kurapika. Tuy nhiên cô không nói gì về nó.

Một khi họ đến hang động, họ nhanh chóng đi vào bóng tối của hang, tránh xa dòng nước mưa phun ra từ miệng hang. Kuroro ngồi xuống một cách chậm rãi, mặc dù Kurapika đã nhận thấy sự cứng nhẹ trong những cử động bình thường của hắn. Trước khi Kurapika có thể ngồi xuống, Kuroro nói.

"Thay đi."

Kurapika nhìn hắn với vẻ cau mày, trong khi người đàn ông quay lưng lại phía sau lưng cô. Kurapika bực bội hiểu ra điều hắn đang nói với cô. Hắn muốn cô tự làm khô và thay quần áo. Cả hai đều không có ý muốn bị cảm lạnh, vì cả hai đều không có mong muốn chăm sóc lẫn nhau. Trong im lặng, Kurapika quay lưng lại hướng về phía hắn và lục lọi ba lô của cô trong lúc tìm kiếm bất kỳ quần áo phù hợp nào và một chiếc khăn. May mắn là ba lô được làm từ vật liệu không thấm nước nên nó không bị ướt. Kurapika thay quần áo của cô nhanh chóng. Cô đã đe dọa Kuroro không được nhìn cô, bởi vì bằng cách nào đó cô tin Kuroro đủ để không làm điều gì đó quá thấp hèn.. Kurapika nhận ra những gì cô đang nghĩ đến và tự mắng mình vì điều đó. Tại sao cô lại đánh giá cao đến kẻ thù của mình? Nhưng một lần nữa, kẻ thù của cô không phải là kẻ thù bình thường. Hắn là Kuroro Lucifer.

"Tôi đã xong rồi." Cô lẩm bẩm và vẫn giữ tư thế quay lưng lại với Kuroro. Cô nghe thấy tiếng xột xoạt của quần áo đang được gỡ ra, và âm thanh của khăn đang chạm vào xát thịt.

Khi cả hai đã thay quần áo của họ, họ đặt quần áo ướt trên mặt đất để làm khô chúng. Kurapika định cư ở khoảng cách tối đa mà mối ràng buộc của họ cho phép, cuối cùng nhận ra rằng mối ràng buộc đã mở rộng hơn lần trước; cô ngồi xuống trong khi ôm chân cô gần cơ thể để giữ được sự ấm áp nhỏ mà hang động nhỏ cung cấp cho họ. Kuroro ngồi với một chân đứng lên và chân kia thì nằm trên mặt đất. Hắn nắm chặt nắm đấm tự kiềm chế, và cô nhận ra rằng nắm đấm của hắn đang run rẩy. Hắn thu hẹp đôi mắt đen tối của mình, những gì có thể đọc được trong đôi mắt ấy chính là sự bực tức. Kurapika nhìn chằm chằm vào hắn trong một lúc, tự thảo luận với mình rằng có nên nói hay không.

"Có chuyện gì vậy?" Cuối cùng cô hỏi, sự tò mò đã khiến cho cô dường như có thái độ tốt hơn. Kuroro nhìn cô và ngẩng đầu lên.

"Tôi không mù, tôi biết có thứ gì đó không đúng với cơ thể của anh." Kurapika lặng lẽ nói. Kuroro nhìn chằm chằm vào cô trong một khoảnh khắc, như thể đang đánh giá liệu có nên nói cho cô biết hay không về tình trạng khó cử của hắn.

"Uốn ván." Cuối cùng hắn cũng nói.

"Cái gì?" Kurapika chớp mắt.

"Tôi nghĩ tôi có thể bị uốn ván." Kuroro nói với giọng đơn điệu, như thể đó không là vấn đề gì cả.

"Anh bị uốn ván?" Kurapika thay đổi vị trí của mình để đối mặt với Kuroro. "Nhưng làm thế nào-kim?"

"Có lẽ." Kuroro nhún vai.

1001 đêm (HxH)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ