Thượng Đế nói, kỳ thực ngươi đời trước là một tiểu công.
———
Tịch Đăng ngồi trên giường, duỗi tay ra cho Kính vàng xem.
Kính vàng nhìn thấy vết thương, trong mắt liền bốc hỏa, nhưng là nó hiện tại lại không thể bắt nhân loại kia tới đánh một trận, nếu đánh chết, lão đại nhất định sẽ cùng nó liều mạng. Cho nên nó chỉ có thể đè xuống khó chịu trong lòng, trước tiên giúp Tịch Đăng mở băng vải ra.
Nhưng hành động này của nó bị Tịch Đăng đạp cho một cước.
Kính vàng không hiểu nhìn sang.
Tịch Đăng rút tay mình về, Kính vàng lập tức tỉnh ngộ, vội vã kéo lấy, "Lão đại, không mở không mở."
Tịch Đăng lúc này mới đưa tay bọc kín đáo cho Kính vàng.
Bọn nó từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy dung nhan Tịch Đăng bên dưới lớp băng vải, đương nhiên, chúng nó cũng cảm thấy cái 'túi da' này cũng chẳng có gì quan trọng.
Kính vàng đột nhiên rút mạnh đao ra, Tịch Đăng hơi mở to mắt, cái tay còn lại lập tức nắm chặt chăn dưới thân. Kính vàng lén lút liếc Tịch Đăng một cái, lão đại sợ đau, kỳ thực chúng nó đều biết, bất quá lão đại muốn giả vờ, chúng nó liền phối hợp, làm như không biết gì hết.
Chờ Tịch Đăng bình thường lại, nó liền đuổi Kính vàng ra ngoài, xuống giường khóa trái cửa.
Tịch Đăng tự mình mở lớp băng trên tay, lộ ra một đôi tay trắng nõn thon dài, da thịt còn vô cùng trắng loáng, hoàn toàn không có cảm giác xanh trắng như tang thi. Áo trên cánh tay cũng bị đâm thành một lỗ, Tịch Đăng nhíu mày, nó trực tiếp xé lỗ hổng ra thêm một chút, vết thương dữ tợn liền lộ ra.
Không chảy máu, nhưng nhìn rất đáng sợ.
Tịch Đăng cúi đầu lè lưỡi liếm, nướt bọt của nó có thể trị liệu vết thương.
Sau đó vết thương kia liền lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được liền lại, Tịch Đăng đau đến mức đôi mắt ngập nước, tại sao cảm giác đau của nó lại cao như vậy?
Chờ vết thương Tịch Đăng hoàn toàn trở lại bình thường, nó mới cột chắc băng lại, quyết định ngày mai kêu tiểu đệ của mình đi cửa hàng đoạt đồ về, tỷ như quần áo.
———
Tạ Tuyết Chu đứng ngoài cửa, trong lòng rất bất an, nhìn thấy Kính vàng đi ra, vốn định hỏi thăm một chút, thế nhưng Kính vàng hoàn toàn không để ý tới cậu, trực tiếp vòng qua đi.
Phiêu dật đứng cách đó không xa thấy cảnh này, khóe môi hơi nhếch lên, chờ Kính vàng đi tới, hai con tang thi trao đổi ánh mắt.
Phiêu dật nói: "Có muốn đánh cược không?"
Kính vàng nói: "Đánh cược cái gì?"
Phiêu dật ánh mắt sâu xa, "Đánh cược xem bao lâu lão đại sẽ ném nhân loại kia đi."
Kính vàng nhìn nó, khẽ hừ nhẹ, "Không cần nghĩ, trừ phi nhân loại này một lần nữa biến mất, hơn nữa lão đại lại không có cách nào tìm về."
BẠN ĐANG ĐỌC
(EDIT) Khoái xuyên chi vạn nhân mê
Novela JuvenilTác giả: Đông Thi Nương Edit: Thảo lê