Chapter 6

4.3K 269 10
                                        

JungKook quay người đi, cậu bắt chuyến xe buýt về nha.

Từng bước từng bước lên xe, cậu đi thẳng đến dãy ghế gần cuối, cậu ngồi gần cửa sổ và cắm tai nghe vào tai, JungKook từ từ nhắm mắt cảm nhận nhạc. Một bản nhạc buồn mang tên Breathe.......

cậu nghe rồi lại vô cớ hát theo bài hát, giọng hát không quá lớn nhưng lại gây sự chú ý đến những người đang ngồi trên chuyến xe buýt đấy. Chất giọng ấm áp, ngọt lịm của cậu khiến tất cả mọi người đều im lặng và tập trung lắng nghe, từng lời bài hát và giai điệu buồn đến nhói lòng....kể cả người đang ngồi bên cạnh cậu cũng cảm nhận được.

Nó tả rõ những sự chịu đựng và sự mệt mỏi của cậu suốt mười mấy năm qua, cậu đã cố gắng...cố gắng để có thể giữ mạng sống của mình. Vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẹ đến bệnh viện truyền máu và khám thường xuyên nên căn bệnh của cậu không tiến triển xấu đi....đó là cái sự cố gắng của cậu dù trước mặt cậu là gia đình cậu dần khó khăn trong việc kiếm tiền sinh hoạt.

JungKook mệt mỏi, mệt đến nghẹt thở.....cậu chỉ muốn nhanh chết đi để ba mẹ cậu không còn chịu khổ và suốt ngày đi làm kiếm tiền nuôi cậu như thế nữa.

Nghĩ tới gia đình và những khoảng thời gian cậu suýt mất mạng vì những chấn thương rất nhỏ đấy....cậu lại rơi nước mắt.

Jungkook đột nhiên ngưng hát, mắt cậu nhắm lại, cậu nấc lên từng nhịp.

- Bạn đã thật sự....vất vả rồi..... - câu cuối cùng trong bài hát Breathe...

- Mày vất vả nhiều rồi....JungKook ah..... - JungKook cúi mặt tự nói với bản thân, cậu nhắm chặt đôi mắt và khóc rất nhiều. JungKook không biết rằng, người đang ngồi kế bên cậu buồn và đau lòng đến mức...chắc có lẽ chỉ mình người đối diện cậu hiểu rõ mà thôi....không phải là cái sự thương hại...mà là tình cảm....

Cái người đấy rất muốn an ủi cậu, rất muốn bảo rằng "đừng khóc nữa...làm ơn" nhưng không thể...JungKook đã tự mình tách ra với thế giới, và chẳng muốn được ai lo lắng và thương hại mình. Nếu như người đó nói ra câu như thế chẳng khác gì...JungKook nghĩ rằng họ đang thương hại cậu, và cậu....không muốn và không cần ai thương hại mình cả...

bây giờ cậu đang gẫn gũi với những người mà Da Reum thích...và trái tim của cậu khi gần mấy người đấy rất bất thường, nó cứ khiến cậu có cảm giác giác rất thân thiết như thể từng gặp....rồi lại xao xuyến với những hành động nhỏ...đến bây giờ cậu cũng muốn tách với sáu người đó và cả....Da Reum.....

JungKook nhẹ lau nước mắt rồi liền ngước mặt lên, JungKook mở mắt và xoay đầu nhìn ghế kế bên...

- Ôh!!!!!!! - JungKook giật mình nên cứ thế mà hét lên

- Ô MÔ MA TÍC!!!! - Người đối diện giật mình với tiếng hét của cậu, đến tất cả người trên xe đang tĩnh lặng cũng giật mình với giọng hét của hai người. May là chú tài xế không bị giật mình.....

[Allkook] Bảo vệ emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ