Chapter 16

2.5K 168 17
                                        

Bà nhẹ sờ vào mái tóc suôn mượt của cậu, cứ ngỡ là câu đã chìm sâu vào giấc ngủ nên bà đã nói rất nhiều thứ và nhiều đến nỗi JungKook có thể thay đổi tình cảm của mình bởi câu giải thích đấy của bà.

- Mẹ.....con có quá đáng lắm không ạ..?

Giọt nước nóng ran lăn xuống từ khóe mắt của cậu, Jungkook vẫn nhắm mắt ngủ nhưng giọng thì cứ thế mà vang lên.

- Không đâu con trai của mẹ.....

Bà dùng chất giọng nhẹ nhàng nhất để an ủi đứa con trai của mình.

- Nếu con nhận ra họ sớm hơn....thì họ chẳng bị tổn thương đến như thế....

Cậu lại khóc nữa rồi.....đứa con trai của bà lại khóc rồi....

Bà chỉ im lặng nghe cậu nói và chẳng nói câu nào, đôi tay xinh đẹp vẫn cứ vuốt mái tóc óng ả của cậu bà cố kìm nước mắt để không cho nó tuôn ra....nếu bà khóc, thì Jungkook sẽ càng khóc nhiều hơn, bà biết....đứa con trai của bà không hề mạnh mẽ, JungKook rất yếu lòng....nhưng cậu lúc nào cũng ghét người khác thương hại mình và cố tỏ ra mạnh mẽ nhất có thể, dù đã cố như thế nhưng Jungkook vẫn bị tổn thương đến như vậy...thậm chí, cậu còn khiến những người yêu thương cậu cũng trở nên bị tổn thương...

JungKook như muốn nói gì đó thêm nữa nhưng tiếng nấc cứ vang lên khiến cậu không thể nói được....rồi Jungkook cũng dần chìm vào giấc ngủ.
________________________
Sáng hôm sau tại nhà JungKook.

JungKook nhẹ mở mắt rồi di chuyển ánh mắt nhìn xunh quanh, lúc này JungKook mới nhận ra phòng cậu có ánh nắng chiếu vào và liền bật dậy ngay sau đó. Tại nơi cửa sổ JungKook nhìn thấy một bóng của một người con trai đang đứng đó vội lấy tay che đi nắng đang chiếu vào mặt, JungKook nheo mày nhìn về hướng cửa sổ.

- Em dậy rồi sao?

Anh quay người nhìn cậu rồi cất tiếng nói, càng lúc càng tới gần cậu hơn và Jungkook cũng dần thấy rõ mặt. Nhìn một lúc thì mới nhận ra, người đó không mấy xa lạ gì...chính là Min Yoongi...nếu có Yoongi thì dĩ nhiên sẽ có năm người còn lại.

- Anh vào phòng từ khi nào thế?

- Cũng được một lúc....Jungkook à tại sao rèm cửa đen thui thế kia? Sao nắng có thể chiếu vào được đây?

- Thích!

Nói đúng một câu như thế Yoongi liền xoay đi nhìn hướng khác và chẳng nói thêm gì. Yoongi cũng bắt đầu bối rối rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng cậu, cậu cứ nhìn anh cho đến khi anh đi ra khỏi phòng và chắc chắn cửa đã đóng thì Jungkook liền ngã ra sau giường mà ôm tim.....

- Ôi....có gì mà mày căng thẳng như vừa mới gặp U23 thế kia Jeon JungKook?

*cạch*

- Jungkook à...ra ăn cơm nè....

Hoseok rón rén ló đầu vào kêu cậu.

- Rồi!!

[Allkook] Bảo vệ emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ