Chapter 50.

2.8K 151 16
                                        

Vào buổi sáng đẹp trời. Ánh nắng chiếu vào khung cửa sổ, cậu con trai nằm dài bởi những chuyện mà cậu nghĩ rằng đó là cơn ác mộng vào hôm qua.

- JungKook à.

-....

Cậu nhẹ di chuyển người bởi tiếng đánh thức của Hoseok. Anh nhẹ sờ lên đầu cậu, tay còn lại thì cầm lên vai cậu nhẹ lay.

- JungKook à dậy đi.

-.....

JungKook xoay người về phía Hoseok. Gương mặt của cậu trở nên hốc hác chỉ một ngày đầy ác mộng, anh đau xót với gương mặt xinh đẹp của cậu. Đôi mắt cũng sưng húp lên vì khóc.

JungKook từ từ mở đôi mắt nặng nề lên một cách khó nhằn.

- SeokJin hyung.....

Có lẽ cậu vẫn nhớ anh, vẫn nghĩ rằng anh vẫn còn bên cạnh cậu và luôn nghĩ rằng đó là chỉ là cơn ác mộng. Hoseok khựng người im lặng một lúc rồi lại tiếp tục nở nụ cười xinh đẹp với cậu.

- SeokJin đang nghỉ ngơi nên em đừng lo lắng, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Cậu không di chuyển, JungKook chẳng di chuyển dù một chút. Đôi vai nặng trĩu đến khó tả, lòng ngực như bị ai đó bóp chặt...tất cả không phải giấc mơ. JungKook rất mệt, cậu mệt lắm nên chẳng muốn ngồi dậy nhìn ra thế giới bên ngoài nữa, cậu lại rất nhớ anh nên càng lười ngồi dậy hơn. JungKook chỉ muốn nằm đó để thời gian vơi đi thật nhanh nhưng điều đau buồn của hôm qua và hôm nay.

Hoseok luôn theo dõi cậu như thế, biết rằng cậu lại tiếp tục buồn nước mắt thì sắp sửa tuôn ra vì nỗi đau hôm qua nên anh chẳng muốn nhắc tới hay kêu cậu. Anh nhẹ thơm lên mái tóc của cậu như lời an ủi rồi lập tức cõng cậu trên lưng, JungKook dù đng rất bỡ ngỡ nhưng vẫn như xác không hồn.

-Aigoo....em lười đến như thế thì anh biết làm sao đây?

Hoseok giả vờ than thở. JungKook đang trên lưng anh liền liếc mắt nhìn mặt anh vì câu nói lúc nãy, dù vậy cậu vẫn giữ im lặng.

Ở bên ngoài, mẹ cậu ba cậu và các anh thấy cậu trên lưng Hoseok liền hoảng hốt mà đua nhau đứng dậy.

- JungKook!!

- Em ấy không sao đâu, cơ thể có lẽ vẫn còn mệt mỏi...

- Cơ thể em ấy mệt mỏi nhưng ai mượn cậu vác em ấy ra chi vậy?_Yoongi vội cắt ngang lời nói của anh.

- Ai mượn??_Taehyung

-....

Hoseok ngơ ngác nhìn mọi người, đúng là do anh sai. Nếu cậu mệt mỏi thì nên để cậu nằm nghĩ thêm, thế mà vẫn cố vác cậu ra ngồi ăn cơm cho bằng được.

- Thôi được rồi~

Giọng nói khàn ấm phát ra, ông Jeon đưa chất giọng mệt mỏi nói với đám con của mình. NamJoon vội đứng dậy đỡ JungKook ngồi cạnh anh, vừa khi ngồi xuống thì đầu cậu đã trôi tuột sang vai anh như cố ý muốn dựa vào. Có hơi bất ngờ nhưng cũng để cậu dựa đầu vào vai anh như vậy.

Đồ ăn đầy bàn, chén cơm tại đó, thìa đũa cũng đã đầy đủ cho mọi người nhưng chẳng ai chạm đến chén cơm. Bầu không khí vui nhộn vào nhưng buổi sáng biến mất, thay vào đó là sự im lặng của tất cả, tiếng nhai tiếng thìa đụnh chén dĩa cũng chẳng thể nghe thấy và cả tiếng nước chảy ào ào cũng yên ắng.

[Allkook] Bảo vệ emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ