Gần một tháng kế tiếp, Cầm Sắt điện trở thành nơi vắng lạnh (vắng vẻ lạnh lẽo) trong hoàng cung, mỗi ngày Quân Thiếu Tần đều sẽ đi Chiêu Dương điện thăm Tiêu Dung Thiển, lại không có bước vào Cầm Sắt điện.
Ngược lại trưởng công chúa, từ sau ngày đó tới thăm Vân Tĩnh Hảo, liền thường xuyên vào cung nói chuyện với Vân Tĩnh Hảo, còn kêu người ngày ngày hầm canh đưa tới cho nàng. Nhắc tới cũng kỳ, trưởng công chúa đưa canh tới, ngược lại thật sự là mùi vị kia trong ký ức của nàng, vừa chua vừa thơm, rất là ngon miệng, như thế, khẩu vị nàng liền tốt lên, thân thể cũng khá rất nhiều.
Lại qua mấy ngày, cuối cùng đã tới ngày chọn phi, bởi vì Tiêu Dung Thiển đang mang thai, tuyển phi vẫn là do Uyển Thục phi chủ trì, nghe nói tuyển không ít quý nữ danh môn có tri thức hiểu lễ nghĩa vào cung, trong hậu cung một mảnh sắc màu rực rỡ muôn hồng nghìn tía, Quân Thiếu Tần rất là hài lòng.
Ngày này, thời tiết đẹp trời, Vân Tĩnh Hảo ngủ trưa, trong lúc mông lung lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng người mơ hồ, quen thuộc khiến nàng ít muốn nghe tiếp!
"Bổn cung chỉ là tới xem Vân phi một chút, điều này cũng không được sao?"
"Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào, nương nương tạm tha cho tiểu nhân đi. . . . . ."
"Lời này của ngươi nói thật kỳ, Bổn cung là người ngoài sao? Bổn cung cùng hoàng thượng chung làm một thể, ngôn ngữ ngươi như vậy, là ly gián Bổn cung cùng hoàng thượng sao?"
"Nô tài không dám!"
Tiếp theo chính là từng tiếng khấu đầu tạ tội!
Vân Tĩnh Hảo biết người đến không có ý tốt, cũng không muốn làm cho thị vệ bên ngoài khó xử, liền đứng dậy đi tới ngoài điện, sau đó liền nhìn thấy Tiêu Dung Thiển, bởi vì có thai, nàng so với trước kia nở nang một chút, toàn thân mặc y phục màu tím gấm hoa dài rộng thùng thình, trên cánh tay khoác tùy tiện lụa vàng Yên La, trong đó lấy kim tuyến quấn quanh, ánh nắng chiếu rọi xuống, có vẻ hoa lệ đẹp mắt.
Vân Tĩnh Hảo cách nàng một cửa điện, nụ cười trên mặt nàng vẫn như cũ thân thiết hòa ái, nhưng lúc này xem ra, lại hơi chút ý trào phúng: "Muội muội tất cả tốt không? Nhiều ngày không gặp muội muội, hôm nay rảnh, liền muốn tới đây trò chuyện cùng muội muội."
Vân Tĩnh Hảo cúi người hành lễ với nàng, khẽ cười cười: "Làm phiền hoàng hậu nương nương quan tâm, tần thiếp tất cả đều tốt."
"Thật không?" Tiêu Dung Thiển biết Quân Thiếu Tần đã lâu không đến Cầm Sắt điện, hôm nay thấy Vân Tĩnh Hảo gầy đến cằm vót nhọn, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nàng thấy vậy liền vui vẻ ngũ quan tinh xảo vốn nhờ ác ý hưng phấn mà thần thái sáng láng, trong giọng nói cũng không che giấu được hài lòng: "Muội muội cần gì phải cậy mạnh? Hôm nay muội muội bị giam nơi này, hoàng thượng chẳng quan tâm, nô tài phía dưới thì cư xử vô lễ, ta coi muội muội ngược lại gầy rất nhiều, nhưng dù sao cũng phải bảo trọng thân thể mới phải!"
Thấy Vân Tĩnh Hảo không nói chuyện, sau khi nàng cười lạnh một tiếng, hé mở môi đỏ mọng, đỏ thắm sáng bóng có vẻ quỷ quyệt đáng sợ: "Vô luận như thế nào, trong lòng Bổn cung luôn nghĩ tới muội muội, hôm qua trong cung đến một nhóm gấm tuyết (gấm (sa tanh) trắng như tuyết), hoàng thượng biết Bổn cung thích, liền thưởng toàn bộ đến Chiêu Dương điện, Bổn cung nhớ đến muội muội, đặc biệt lệnh Giang tuyển thị chọn hai cuộn tới đây, nay vào hạ rồi, dù sao muội muội cũng phải cắt may hai kiện quần áo mới phải!"
Trong khi nàng đang nói chuyện, Giang Ánh Nguyệt theo nàng cùng nhau tới đây liền sai người dâng gấm tuyết tới đây, gấm tuyết này cẩm hoa rạng rỡ, còn mang theo hương hoa như có như không, quả nhiên là quý giá. Cẩm Nhi đang muốn tiến lên nhận lấy, Vân Tĩnh Hảo chợt đổi sắc mặt, một phen kéo lấy cổ tay Cẩm Nhi, vô tình hay cố ý, kéo Cẩm Nhi cách xa gấm tuyết, lại chính mình tự mình nhận lấy, mỉm cười cảm tạ ân huệ của Tiêu Dung Thiển.
Tiêu Dung Thiển thấy Vân Tĩnh Hảo nhận gấm tuyết, giống như rất là vui vẻ, vì vậy giọng nói càng đắc ý: "Vậy Bổn cung sẽ không quấy rầy muội muội, hoàng thượng còn chờ Bổn cung ở Càn Nguyên điện đấy, đi cũng đã lâu, xui xẻo hoàng thượng sẽ nóng nảy. . . . . ." Nàng khẽ cười một tiếng, lấy tay áo che mặt, xấu hổ lại nói: "Muội muội không biết, hoàng thượng thật có chút không thể rời bỏ Bổn cung rồi, lúc nào cũng đều phải quấn quít lấy Bổn cung đấy. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo thủy chung không nói một lời, để nàng tự do nói, đợi nàng nói đủ, đi rồi, Vân Tĩnh Hảo mới dẫn Cẩm Nhi vội vàng vào gian phòng bếp phía sau Cầm Sắt điện.
Gian phòng bếp này là phòng ăn nhỏ của Vân Tĩnh Hảo, phi tử được sủng ái trong cung, do ăn không quen cơm hâm nóng của ngự thiện phòng, đều có phòng ăn nhỏ cho mình, nay nàng đang bị cấm túc, đương nhiên phòng ăn nhỏ này cũng không thể dùng, vì vậy liền để đó không dùng.
Đi vào, nàng ném những thứ gấm tuyết kia toàn bộ xuống đất, Cẩm Nhi thấy trán nàng khẽ đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, lại không có chút huyết sắc nào, không khỏi bị dọa sợ."Nương nương nhưng là thân thể không khỏe?"
Vân Tĩnh Hảo che lỗ mũi, lắc đầu một cái: "Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi, thừa dịp lúc này không có ai, ngươi tranh thủ nhóm lửa, đem những loại gấm này toàn bộ đốt!"
"Đốt?" Cẩm Nhi giật mình, kinh hô: "Gấm tốt như vậy, tại sao muốn đốt?"
Vân Tĩnh Hảo thở dài một tiếng, mắt rơi trên những thứ gấm tuyết hoa lệ kia, cười như không cười nói: "Nha đầu ngốc, ngươi thật sự cho rằng hoàng hậu có lòng tốt như vậy? Trên gấm này, có thể có kịch độc có thể lấy tính mạng người quan trọng!" Nói xong, nàng liền cầm gáo nước, múc một chút nước xối lên gấm tuyết này, lại gở một cây ngân trâm (trâm bạc) trên đầu xuống, đâm trên gấm tuyết kia.
Đồ làm bằng bạc có thể thử độc, bởi vì nó gặp độc sẽ biến thành màu đen, Cẩm Nhi ngưng mắt nhìn cây trâm này, tim đập kịch liệt, chỉ trong nháy mắt, quả nhiên trông thấy cây trâm này biến thành màu đen!
Vân Tĩnh Hảo cười nhạt trong đó lộ ra sắc bén: "Lúc này hoàng hậu coi như là sai lầm, nàng chọn sai chất độc. Nếu ta không đoán sai, nàng dùng là độc cây trúc đào, nguyên liệu cây trúc đào dễ có được, vả lại độc tính rất mạnh, vài lá cây là có thể lấy mạng người, nàng sai người chế độc của lá độc của hoa thành bột, bôi một chút lên trên gấm tuyết, lại dùng hơi nóng hun một lần, chất độc liền bám vào, nếu mỗi ngày ta mặc gấm tuyết này trên người, thật là hết sức nguy hiểm. Nhưng hoàng hậu lại quên, ta vốn có bệnh ho suyễn, đối với phấn hoa các loại mùi thơm luôn luôn nhạy cảm, nếu nàng dùng độc khác, có lẽ ta sẽ không phát hiện, nhưng hoa độc này, ta cũng là quen thuộc, nàng sai người dâng gấm tuyết này lên, ta liền nổi lên lòng nghi ngờ. . . . . ."
Cẩm Nhi nghe, thân thể run lên, lúc này như ở trong mộng mới tỉnh, không nói hai lời, luống cuống tay chân đốt lửa lên. Vân Tĩnh Hảo cũng giúp ném gấm tuyết tới dưới lò, chủ tớ hai người dùng khăn vải bố che lỗ mũi miệng lại, trong phòng ăn nhỏ bận rộn nửa ngày.
Khi Vân Tĩnh Hảo đang muốn ném một phần nhỏ gấm tuyết sau cùng vào trong lửa thì bỗng dưng, trong lòng nàng dâng lên một chủ ý!
Nàng khẽ mỉm cười, lại dùng tơ lụa tùy thân gói cẩn thận một phần nhỏ gấm tuyết, Cẩm Nhi dùng tay áo dụi dụi con mắt, mặt kinh hãi nhìn nàng: "Nương nương, người còn giữ một khối làm cái gì?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân
RomanceTác Giả: Tịch Nguyệt Tư Hoa Thân là nhi nữ tội thần, bị bắt vào Giáo ti phường làm quan kỹ, nếu không muốn bị một đám sói xám lớn XXOO, nhất định phải quyến rũ được một núi dựa vững chắc! Vân Tĩnh Hảo quyến rũ được núi dựa rất tốt rất mạnh mẽ, nhưng...