Lưu Tứ Tuyền này sớm bị đánh đến mất nửa cái mạng, lúc này cũng không biết có nghe thấy câu hỏi của Cá Sấu hay không, chỉ không ngừng kêu trời gọi đất, Cá Sấu mạnh mẽ nắm cổ áo của hắn lên, cặp mắt nheo lại, nhìn chằm chằm hắn, lặp lại từng chữ một: "Nói mau, ngươi gặp qua cô gái này ở đâu? Nếu như ngươi nói thật, ta còn tha cho ngươi, nếu không, ngay cả tay chân của ngươi ta cũng đều đánh gãy!"
Khuôn mặt của Lưu Tứ Tuyền tràn đầy hoảng sợ, nào dám không nói, lập tức liền nói không còn một mống, triệt triệt để để.
Đêm hôm ấy, Cá Sấu che mặt toàn thân áo đen, đi tới tiểu viện Lưu Tứ Tuyền nói, bay lên đầu tường, đột nhập vào trong viện, chỉ thấy ngọn đèn dầu trong phòng vẫn còn sáng, ánh sáng vàng nhạt lộ ra ngoài song cửa sổ, nếu đến nơi này, hắn nào có không cẩn thận dò thăm rõ ràng, vì vậy, hắn thấy hai bên không có ai, liền đi tới khe cửa trước mặt, len lén ngó vào trong khe hở.
Trong nhà tổng cộng có hai người, nam nhân kia toàn thân áo đen, thân hình cao lớn như trúc, mặt mày tuấn lãng như ngọc, nàng kia tựa vào trên giường, tư thế mảnh mai giống như dương liễu, vẻ mặt cũng là lạnh như sương giá.
Quả nhiên chính là Vân Tĩnh Hảo!
Trong lòng Cá Sấu khẽ kích động, cười lạnh, ngay sau đó nhảy ra khỏi viện, ra lệnh cho thủ hạ hộ vệ chuẩn bị cướp người.
Mà lúc này, trong phòng Thẩm Thanh Nham cũng không biết tiểu viện đã bị người bao vây, hắn cầm chén cháo nóng đang khuyên Vân Tĩnh Hảo: "Nghe Nguyệt Nương nói, hôm nay cái gì nàng cũng ăn không vô, cháo tổ yến này có thể bồi bổ khí huyết dưỡng thần, so với dược hoàn mạnh, nàng ăn không vô, cháo này luôn có thể ăn được."
Nhưng Vân Tĩnh Hảo cũng không lĩnh tình, thấy hắn múc cháo đưa tới, liền tránh tay hắn, xê dịch vào bên trong, cố ý tránh xa hắn ra.
Thẩm Thanh Nham đặt chén cháo xuống, đưa tay chạm lên gương mặt của nàng, lành lạnh trợt xuống cổ, một chút xíu phủ đi xuống "Ta biết rõ nàng hận ta, nhưng nàng phải luôn yêu chính nàng mới đúng."
Vân Tĩnh Hảo lại kéo tay của hắn: "Ngươi không cần như vậy, ngươi đã nói sẽ không ép buộc ta. . . . . ."
Thẩm Thanh Nham trầm mặc giằng co với nàng trong chốc lát, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khổ sở của nàng, nặng nề thở dài, chợt thấy cổ tay nàng bị vòng sắt siết chảy ra một vết máu, liền phân phó Nguyệt Nương đưa nước sạch và thuốc trị thương tới, đưa tay ôm nàng qua, mở vòng sắt, thay nàng rửa sạch vết thương, cẩn thận thoa thuốc trị thương lên. Vân Tĩnh Hảo cắn chặt đôi môi, đau đến mức trên trán rỉ ra lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn chịu đựng, thủy chung không nói một lời.
Thấy bộ dạng nàng quật cường như vậy, hắn nhớ tới khi còn bé, mỗi lần nàng bị thương, mặc dù chỉ là đau một chút, nàng đều sẽ chôn ở trong ngực hắn khóc thút thít, khi đó, không có Quân Thiếu Tần, thế giới của nàng, chỉ có hắn, hắn cũng chỉ có nàng, hai người thân mật vô gian, lưỡng tâm cùng vui vẻ.
Nếu có thể được trở lại ngày trước, thật là tốt biết bao?
Nghĩ như vậy, sức lực trên tay hắn đột nhiên tăng thêm, dùng vòng sắt hung hăng giữ chặt cổ tay của nàng, nghĩ buộc nàng không cần cậy mạnh nữa, buộc nàng vẫn như trước kia áp vào trong ngực hắn khóc thút thít, ai ngờ, Vân Tĩnh Hảo nhịn đau co rụt lại, tim của hắn chợt níu chặt, sợ hãi không dám dùng sức, lập tức cúi đầu, nơi nơi đều là thương yêu, tỉ mỉ thổi hơi trên cổ tay nàng, làm vết thương giảm bớt đau đớn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân
RomanceTác Giả: Tịch Nguyệt Tư Hoa Thân là nhi nữ tội thần, bị bắt vào Giáo ti phường làm quan kỹ, nếu không muốn bị một đám sói xám lớn XXOO, nhất định phải quyến rũ được một núi dựa vững chắc! Vân Tĩnh Hảo quyến rũ được núi dựa rất tốt rất mạnh mẽ, nhưng...