Ba ngày trôi qua nhanh chóng với cường độ học tập và rèn luyện vũ đạo của Chu Chính Đình, mấy ngày nay mưa trời trở lạnh bất thường, vùng eo của cậu có phần hơi đau thắt vì tập múa, tắm rửa sạch sẽ dự định leo lên giường chơi đùa cùng Phúc Lợi và 500 vạn vì không thể ngủ được, điện thoại vang lên tiếng chuông, là Jeffrey gọi."Đình Đình, em vẫn chưa ngủ sao? "
"Vẫn chưa, còn anh? "
"Anh muốn gọi cho em xong sẽ ngủ "
"Tại sao lại muốn gọi cho em vậy ? "
"Bởi vì...... "
Jeffrey ngập ngừng có lời muốn nói nhưng lại giấu nhẹm vào, anh không thể nói là anh đã lỡ thích cậu mất rồi, đã lỡ si mê giọng nói của cậu và cả nụ cười ấy nữa.
"Bởi vì muốn gọi để nhắc nhở em ngủ sớm "
".....
Em không ngủ được"
"Em có điều gì buồn sao, em nói đi, anh sẽ nghe em nói"
"Ừm.... "
Suốt đêm đó, cậu đã nói chuyện cùng anh, tâm sự hết mọi thứ trên đời, dần dần cả hai cũng có thể hiểu nhau hơn. Đối với Jeffrey cho dù thời tiết Hồ Nam lạnh đến run người thì cũng có thể ấm áp khi được nghe giọng của cậu.
Vứt điện thoại xuống giường, đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua, nhắn tin thì không trả lời, gọi thì lại bận, bốn tiếng đã gọi ai mà lâu đến vậy. Thái Từ Khôn mặt mũi đen thui tức giận ngồi trên giường, tia điện cậu phóng ra lập tức có thể giết chết người, ba ngày rồi không được gặp Chu Chính Đình hay nghe giọng cậu trong lòng anh bứt rứt khó chịu. Tối nay lại không gọi được, trời lạnh như vầy có chịu mặc áo ấm hay không đây, ở đó mưa hay sấm sét nữa không bla bla......
Một hồi tự kỉ trên giường thì sang ba con người kia đang ngủ ngon lành thì chính bản thân cũng muốn được ngủ ngon như thế. Giấc ngủ bình yên và thoải mái nhất mà anh đã có chính là buổi tối ôm Chu Chính Đình ngủ, những bữa khác đều không ngon giấc.
Cầm điện thoại và gọi lần cuối cùng, vẫn bận. Anh từ bỏ và leo lên giường ngủ.Kết thúc cuộc trò chuyện cũng là lúc Chu Chính Đình hốt hoảng tột độ, 33 cuộc gọi nhỡ, 19 tin nhắn weibo của Thái Từ Khôn. Cậu cuốn quít trả lời tin nhắn và gọi lại nhưng vẫn không bắt máy, có lẽ lúc nãy cậu cùng Jeffrey nói chuyện quá lâu nên anh đã ngủ trước rồi.
Màn đêm tĩnh lặng, đêm nay không trăng không sao, bầu trời đỏ rực như màu máu đỏ thẫm, các đám mây trắng đang trôi theo cơn gió, đưa đầu ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mình nhìn sang Phúc Lợi và 500 vạn đang ngủ ngon lành, đồng hồ đã điểm hai giờ sáng, đến lúc phải đi ngủ rồi.
"Mẹ, Bảo Bảo sẽ về đúng không mẹ? Bảo Bảo không bỏ con đâu đúng không mẹ? Bảo Bảo ngày mai sẽ trở về chơi đùa cùng con đúng không mẹ? "
BẠN ĐANG ĐỌC
( KhônĐình) Khi Nào Ta Đã Yêu
FanfictionViết cho anh lời ca. Viết cho em nốt nhạc. Viết cho chúng ta giai điệu hạnh phúc của cuộc đời. Viết cho anh. Viết cho em.