Hừng đông vừa rạng, mặt trời lấp ló sau đỉnh đồi chiếu những tia sáng yếu ớt vào mọi vật, những giọt sương còn đọng lại trên lá và cây cỏ hôm nay trông có vẻ xanh tươi hơn sau trận mưa đêm qua.Thái Từ Khôn chậm rãi mở mắt để có thể tiếp nhận ánh sáng nhẹ qua khung cửa sổ, nhìn xuống con sâu lười đang nằm chui rúc trong lòng mình ngủ ngon lành, anh nhẹ hôn lên vầng trán cao coi như nụ hôn chào buổi sáng, anh vẫn muốn tiếp tục ôm sâu lười trong lòng mà ngủ tiếp nhưng phải về nhà lấy đồ để kịp giờ khởi hành chuyến đi Hồ Nam.
Thái Từ Khôn buông Chu Chính Đình ra rồi bước xuống giường, vì thời tiết hôm nay se lạnh hơn mọi ngày nên anh đã cẩn thận đắp chăn cho cậu.
Thái Từ Khôn ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của Chu Chính Đình. Bình yên đến lạ. Từng đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo hiện rõ, nhìn đến đôi môi đỏ kia anh nhớ lại cảm giác đêm qua - một cảm giác anh cũng không xác định được đó là gì.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ anh mở cửa phòng rồi bước nhanh xuống lầu, mùi thức ăn thoang thoảng xộc vào mũi làm anh nhớ đến món ăn của mẹ nấu, cũng lâu rồi chưa được gặp mẹ, từ khi cậu đi Anh được bốn năm thì mẹ qua sống cùng và định cư bên đó, cũng hai năm rồi chưa gặp mẹ mà.
Ba mẹ Chu sáng nào cũng dậy sớm để tận hưởng không khí trong lành, ba Chu thì ngồi ngoài sân đọc báo và uống cà phê thư giãn, mẹ Chu thì tất bật trong bếp làm đồ ăn chỉ có cậu con trai qúy tử là nằm lê nằm lết thôi. Đến gần mẹ Chu anh chào hỏi lễ phép nở nụ cười chuẩn ánh ban mai.
"Con chào bác buổi sáng"
"Thái Từ Khôn con dậy sớm thế? Tối qua thằng bé Đình không cho con ngủ à"
"Dạ không có không có, Đình Đình rất ngoan"
Sau câu hỏi đầy lo lắng của mẹ Chu, Thái Từ Khôn thầm cười trong lòng.
"Con có việc phải về nhà nên dậy sớm, quần áo của con... "
"A.. Để bác đi lấy cho "
" dạ"
Thái Từ Khôn gật đầu chờ đợi mẹ Chu đi lấy quần áo cho mình, cũng muốn tự mình đi lấy cho đỡ ngại nhưng căn nhà rộng lớn như này mà mới đến có một lần nên anh ngậm ngùi cho qua chuyện vậy.
Thay đồ sửa soạn hẳn hoi, mở cửa phòng để chào tạm biệt Chu Chính Đình nhưng cậu vẫn còn ngủ mê say, lăn qua lăn lại tìm tư thế thoải mái để ngủ tiếp. Thái Từ Khôn mỉm cười rồi đóng cửa phòng, chào tạm biệt ba mẹ Chu rồi trở về nhà mình.
Một mình dạo bước trên phố vắng người buổi sáng chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Các vệ sĩ gác cổng mở cửa cho anh vào nhà với thái độ cung kính, anh cúi người chào hỏi họ buổi sáng, anh là người có hiểu chuyện có học thức nên quyền được tôn trọng với người lớn tuổi hơn mình luôn luôn được thực hiện.
______________________________________
"Xin thông báo, xin mời tất cả học sinh tham dự đại hội thể thao tập trung trước cổng trường để xuất phát " x2
BẠN ĐANG ĐỌC
( KhônĐình) Khi Nào Ta Đã Yêu
FanfictionViết cho anh lời ca. Viết cho em nốt nhạc. Viết cho chúng ta giai điệu hạnh phúc của cuộc đời. Viết cho anh. Viết cho em.