Lisa lao xuống sảnh G, trán đầm đìa mồ hôi nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy bóng cô
Chaeyoung đã chạy đến ga tàu điện ngầm gần đó, còn ít tiền trong túi, mua lấy một vé rồi như người mất hồn hòa vào đám đông đi qua cổng soát vé. Ngắm những đoàn tàu réo còi vút qua, cô vô thức lên đại một chuyến tàu. Ga này không quá đông, khi cô lên vừa hay có người đi xuống thế là có một chỗ ngồi.
Cửa tàu từ từ đóng kín, còi tàu reo vang, đoàn tàu bắt đầu lao nhanh về phía trước, từ từ nhanh dần. Tàu như một dải sáng dưới lòng đất tối tăm, mang một vẻ đẹp khác lạ. Dần dần tàu lại giảm tốc độ, chậm dần rồi dừng trước mặt đám đông đang đợi tàu ở một ga khác. Tàu chở hết lượt khách này đến lược khách khác, những hành khách vì kiếm sống mà bôn ba.
Mà dường như tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến cô hết. Cô ngồi như chết lặng trên băng ghế tàu ngầm, mặt cuối gằm, hai tay đặt lên đùi nhìn chăm vào sàn tàu màu bạc, hai mắt vô thần. Tàu lăn bánh rồi dừng lại cứ liên tiếp như thế nhưng cô không hề nhúc nhích. Cô mặc kệ việc mình đang dừng ở ga nào, không màng đến mình sẽ đi về đâu. Cô chỉ ngồi ngây người ra đó ngơ ngác. Thật lâu sau, Chaeyoung thở dài vùi mặt mình vào hai lòng bàn tay. Bờ vai cô run nhẹ như đang khóc mà cũng như đang cười.
Những hành khách quanh đó liếc nhìn hành vi của cô rồi thôi. Trong thành phố lớn này, phát sinh vấn đề nhiều lắm ai mà biết nguyên do của cô là gì chứ? Họ lo cho bản thân còn chả xong hơi đâu mà lo cho người khác. Hết ga này đến ga nọ, tàu điện ngầm chạy trên quảng đường không có ga cuối. Chẳng biết bao lâu, cuối cùng Chaeyoung cũng ngẩng đầu lên, dưới ánh mắt khách thường của những hành khách, cô đứng dậy. Khi tàu dừng, cô bước xuống, khi này sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt, lạnh lùng nhưng không thẫn thờ như khi vừa lên tàu nữa.
Cô từng bước lên cầu thang chợt nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau:" Chaeyoung tiểu thư!"
Theo bản năng cô quay đầu lại thấy một người đàn ông mặc comple đen, thắt cà vạt trắng. Anh ta vội vã đến trước mặt cô:" Phu nhân chúng tôi cho mời cô" Anh được lệnh đi theo Chaeyoung, phu nhân họ ra lệnh cô xuống khỏi tàu điện ngầm thì đưa cô đến gặp bà. Anh không ngờ cô lại ngồi tàu lâu đến vậy, ngồi ngây người như đánh rơi hồn phách ở chốn nao.
Không cần phải hỏi cũng biết là ai, Chaeyoung lạnh lùng quay đi:" Tôi không có nhã hứng đó"
"Park tiểu thư" Người đàn ông đứng chắn trước mặt cô:" Coi như cô giúp tôi vậy, nếu cô không đến đó tôi sẽ rất khó xử"
Cô cắn môi dưới thấy anh ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thì không khỏi siết chặt nắm tay:" Anh dẫn đường đi"
Nơi họ gặp nhau là một quán trà, phu nhân Manoban phất tay ra hiệu cho cô gái pha trà lui xuống rồi quay sang cô gái trẻ vừa bước vào phòng trà riêng này, bà cười:" Không ngờ cô bé năm nào đã trở thành thiếu nữ, tôi thật sự không nhận ra đó"
Chaeyoung ngồi vị trí đối diện với bà:" Đứa con của bà cũng đã thành người lớn thì sao tôi còn là một cô bé được chứ?"
![](https://img.wattpad.com/cover/157980809-288-k400329.jpg)