Chương 64 - Dám cướp người của tôi

2.7K 126 9
                                    




Lâm Thiên không biết cái người tên Lâm Chiêu này, nói chính xác hơn thì, trước đây anh chưa từng nghe qua cái tên này, đây là lần đầu tiên.

Sở dĩ đồng tử mắt co lại, là bởi Lâm Thiên nhớ ra đây là ai, hai ngày trước lúc tới bệnh viện của bác sĩ Phó, anh vô tình trông thấy người này, lúc đó Lâm Thiên nghe thấy Lâm Chiêu nói chuyện với mẹ của cậu ta ở cầu thang, bà ấy gọi cậu ta là A Chiêu, mẹ của Lâm Chiêu dẫn cậu ta tới bệnh viện khám, không vì lí do nào khác, chỉ là muốn đưa xu hướng giới tính của cậu ta trở về "bình thường".

Đồng tính không phải bệnh, nên đương nhiên không có phương pháp trị liệu, thế nhưng Lâm Chiêu tới bệnh viện, trông thấy Lâm Thiên và Phó Tinh Hà, giờ xem ra còn tơ tưởng tới bác sĩ Phó của anh.

Hơn nữa thủ đoạn của cái cậu Lâm Chiêu này cũng giống hệt anh, đội mũ đeo khẩu trang tới bệnh viện cắm chốt, lấy số đợi bác sĩ Phó khám cho, những chiêu này Lâm Thiên đều đã từng làm.

Rất hiển nhiên, cái cậu Lâm Chiêu kia một lòng mê đắm bác sĩ Phó, biết rõ hắn đã có chủ rồi, nhưng vẫn bám lấy hắn, càng khiến Lâm Thiên khó chịu hơn là, cậu ta cũng họ Lâm giống anh.

Họ anh không hiếm gặp, nhưng Lâm Thiên vẫn không khỏi nghĩ nhiều hơn một chút. Ngày hôm đó anh thấy Lâm Chiêu, Lâm Chiêu quay đầu trông thấy hai người họ, trong mắt cậu ta lộ rõ vẻ si mê bác sĩ Phó, khiến Lâm Thiên như nuốt phải con ruồi vậy, cảm giác rất khó chịu. Lại thêm biểu hiện quái gở của cậu ta khi nhìn thấy anh nữa, càng khiến Lâm Thiên thêm phần u mê. Một người anh chưa từng gặp qua, sao mới gặp anh lần đầu đã lộ vẻ mặt như vậy chứ?

Nghĩ tới việc hôm nay anh cứ có cảm giác như có ánh mắt dõi theo mình, nói đúng hơn thì, cậu ta dõi theo bác sĩ Phó mới đúng.

Lâm Thiên hít sâu một hơi, nén cơn tức trong lòng xuống, sau đó anh trả tờ đơn khám kia về chỗ cũ.

"Em biết cậu ta à?" Phó Tinh Hà hỏi.

Hắn có thể nhìn ra Lâm Thiên đang tức giận, anh tức vì cái người tên Lâm Chiêu kia.

"Không biết." Lâm Thiên lắc đầu. Có nói bác sĩ Phó cũng không hiểu đâu, bác sĩ Phó vốn không thể hiểu vì sao anh lại tức giận như vậy, dù sao với bác sĩ Phó mà nói, đây chỉ là một bệnh nhân vô cùng vô cùng bình thường, có lẽ hắn cũng đã quên mất bộ dạng Lâm Chiêu thế nào.

Lâm Thiên nghĩ tới đây, đột nhiên cất tiếng hỏi: "Anh à, cậu ta bị sao vậy?"

"Quên mất rồi, để anh xem lại một chút." Hắn tìm kiếm trong máy tính một hồi, nói tiếp: "Đau nửa đầu, kê một ít thuốc, cậu ta không bị bệnh gì."

Lâm Thiên vừa nghe tới đây, đã sởn cả tóc gáy, đến cả nguyên nhân phát bệnh cũng giống hệt anh. Trước đây Lâm Thiên lén lén lút lút tới xếp hàng đợi bác sĩ Phó khám bệnh cũng lấy lý do này, anh nói bị đau đầu, sau đó bác sĩ bảo anh đi chụp CT.

"Em thực sự không biết à?" Phó Tinh Hà liếc nhìn anh, hắn không quen việc Lâm Thiên hỏi về người khác nhiều như vậy.

"Không! Không quen!" Lâm Thiên lập tức phủ nhận, "Anh à, sau này anh gặp lại cậu ta cũng đừng có để ý, anh quên phéng cậu ta đi, em không biết người này!"

Bác sĩ Phó, em thầm mến anh!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ