Luật sư do dự mãi, "Sếp Lâm à, tôi muốn nhắc nhở anh..""Không cần nói nữa." Lâm Thiên từ chối lời khuyên của anh ta, "Nếu như đến mắt nhìn người tôi cũng không có, thì tôi đã không thể ngồi ở vị trí này."
Anh biết luật sư La muốn tốt cho mình, hơn nữa bởi vì thiên tính nghề nghiệp, nên khó tránh khỏi sẽ nghĩ mọi chuyện sâu xa hơn. Lâm Thiên làm vậy có thể nói là chỉ có hại chứ không có lợi, cho nhiều tiền như vậy, bản thân thì tay trắng? Luật sư La không tài nào hiểu được, anh cũng biết đó giờ Lâm Thiên nói một không nói hai, không có chuyện đổi ý, chuyện anh đã quyết làm thì nhất định sẽ làm.
Hơn nữa đó là tiền của anh, anh muốn cho ai thì cho, mình không có quyền quyết định thay anh.
Nghĩ tới đây, luật sư La bắt đầu dự tính bản thỏa thuận chính thức, trước khi Lâm Thiên tan làm, nhanh chóng đưa cho anh hai bản thỏa thuận giống nhau. Lâm Thiên đang định ký tên, đã rút bút máy ra rồi, lại ngẩng đầu lên nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, luật sư La tốt nghiệp đại học Munich nhỉ."
Luật sư La gật đầu "Vâng". Anh không biết Lâm Thiên hỏi câu này để làm gì.
"Vậy cậu giúp tôi dịch một bản thỏa thuận sang tiếng Đức nhé, nếu không anh ấy không chịu ký đâu." Lâm Thiên biết rõ tính bác sĩ Phó, nếu là bản thỏa thuận anh cho đi một phần tài sản, nhất định bác sĩ Phó sẽ không ký.
Cơ mặt luật sư La giần giật, cắn răng nói: "Được, cơ mà bản thỏa thuận này dài, tôi muốn mang về văn phòng luật, buổi chiều sẽ đưa lại cho anh."
"Được rồi," Lâm Thiên liếc mắt nhìn đồng hồ, tùy ý khoát tay, "Giờ anh quay về văn phòng luật nhỉ, có cần tôi tiễn một đoạn không?"
Văn phòng luật của luật sư La cùng hướng với bệnh viện, vậy nên Lâm Thiên tiện đường đưa anh ta trở lại.
Trên xe cũng có rất nhiều bánh cưới, Lâm Thiên mở to mắt đếm đếm, trong đầu tự nhiên lóe lên một ý nghĩ. Anh bèn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho bác sĩ Phó, anh cũng không rõ giờ bác sĩ Phó bận hay rảnh. Bởi vậy nên Lâm Thiên chỉ nói mình có mang bánh cưới qua, có nên phát cho các đồng nghiệp hay không, đến khi tới phải xem ý bác sĩ Phó thế nào nữa.
Bình thường lúc Lâm Thiên tới, nếu như bác sĩ Phó hôm nay không đi chẩn bệnh, thì vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật, dường như ca phẫu thuật hôm nay rất thuận lợi, lúc Lâm Thiên tới còn chưa đến 11 rưỡi, nhưng bác sĩ Phó đã ra khỏi phòng phẫu thuật đi về phía văn phòng rồi, hắn thấy tin nhắn Lâm Thiên, còn chưa kịp trả lời.
Hiếm có dịp thấy Kẹo Sữa không ở trước cửa phòng phẫu thuật đợi chủ nhiệm, bác sĩ Tiểu Chu đi sau hắn báo cáo tình huống gần đây ở khu bệnh nhân, theo sau lưng Phó Tinh Hà còn có thực tập sinh mới tới, vừa thấy Lâm Thiên đã mở to mắt đầy kinh ngạc.
Bình thường làm việc ở viện thường xuyên thấy chủ nhiệm cũng thuộc cấp bậc soái ca, nhưng Phó Tinh Hà tuy đẹp trai, lại không có ai dám tự ý tiếp cận hắn, dần dà, Phó Tinh Hà trong lòng họ như "lan trong rừng vắng", chỉ có thể phóng mắt ngắm nhìn chứ không thể khinh nhờn, liếc mắt nhìn, cảm thán đôi câu là xong. Nhưng với Lâm Thiên, bởi bình thường luôn có chủ nhiệm đứng chắn, nên đây là lần đầu tiên họ thấy anh ở khoảng cách gần như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bác sĩ Phó, em thầm mến anh!
FanficTên truyện: Bác sĩ Phó, em thầm mến anh! Tác giả: Thụy Mang (Sleep Mango) Thể loại: đam mỹ, bác sĩ công x manh thụ, ngọt ê răng, thụ thầm mến công nhiều năm.. Chuyển ngữ: Muối | Tình trạng: HOÀN Nguồn: https://muoivantue.com/danmei/bac-si-pho-em-tha...