2.Tôi đẩy cửa bước vào quán cà phê mình mới nhận việc gần đây. Mùi bánh trà xanh nướng thơm lừng ùa tới như sưởi ấm lồng ngực con mèo ướt nham nhở vì mưa mùa thu (là tôi). 4 giờ chiều, quán thưa thớt khách. Tiếng guitar và giọng ca nữ quen thuộc dẫn mắt tôi đến cái bàn trong góc, bên cạnh chỗ hồ nước nhân tạo. Con Nga đang ngồi ôm đàn trên chiếc ghế mây, vừa gảy đàn vừa hát bài "Misery" của Maroon 5, giọng vừa đủ nghe dù không có micro như khi hát live buổi tối. Khách tới giờ này thường ngồi gần đó để xem chúng tôi tập luyện một cách ngẫu hứng, hát đủ thể loại nhạc trên đời.
"I am in misery
There ain't nobody
Who can comfort me
Why won't you answer me?
The silence is slowly killing me
Girl you really got me bad
You really got me bad
I'm gonna get you back
Gonna get you back"Nó đang đắm chìm trong bài hát, đôi mắt nhìn nghiêng nhuốm đầy ưu thương, chưa nhận ra tôi đã ngồi xuống cái ghế ở bàn bên cạnh. Nó vẫn để tóc ngắn đen đơn giản như xưa, gu ăn mặc giản dị quần jeans áo phông trắng. Nhưng giọng nó thì không trong và khỏe bằng hồi cấp hai, có lẽ do hút thuốc khá nhiều, nhưng nghe hay thật sự, và luôn thoáng một nỗi buồn, buồn nhưng không bi. Tôi có thể ngồi nghe cả ngày. Tôi nghĩ tôi không thể diễn tả được điều đó như nó khi hát. Có lẽ sau này tôi sẽ tập hút thuốc xem sao. Tôi vừa nghĩ vừa đưa tay cầm gói Marlboro trắng trên bàn của nó lên xem, và mỉm cười khi nó nhìn.
Con Nga bắt đầu hút thuốc từ hồi lớp 8. Mà không riêng gì nó, mấy đứa con gái đẹp đẹp ở trường cấp hai của tôi hầu như đều biết hút thuốc. Muốn chứng tỏ dân chơi thì phải? Hồi ấy tôi đọc được trong mấy quyển truyện tranh Hàn Quốc, các nhân vật nữ hút thuốc nhìn rất ngầu. Mà ở ngoài đời cũng ngầu thật, có dạo tôi ra quán net in đề cương ôn tập cho lớp, thấy một đứa con gái học trường mình ngồi một tay chơi game, tay kia cầm điếu thuốc chốc chốc lại đưa lên môi. Cách cầm thuốc, hút và nhả khói của nó có gì đó rất điệu nghệ. Không, chắc tại vì nó đẹp, một vẻ đẹp lạnh lùng và mong manh. Từ làn da trắng, ánh mắt, bờ môi đến mái tóc đen dài mượt mà xõa đơn giản đều toát lên sự xa vời, trong làn khói mơ mơ màng màng càng có cảm giác không thể chạm vào, tựa như trong thế giới của nó chẳng có ai tồn tại. Nhưng nó lại cảm thấy được tôi đang nhìn, khẽ quay mặt sang và tôi giả vờ cúi xuống chỉ vào máy in, hỏi anh chủ quán máy hoạt động như thế nào.
Về sau, khi cân nặng giảm đi và "dậy thì thành công", chắc vậy, tôi bỗng nhiên có cảm giác đó giống như con bé ngày xưa trong quán net, cảm giác được có người đang chăm chú nhìn mình. Chắc là một dạng của bản năng sinh tồn của loài người nhỉ?
Lại nói về chuyện giọng hát, có lần tôi hỏi con Nga, khi hát một bài nào đó, mày làm thế nào để truyền cảm xúc vào trong giọng. Nó cười, nửa đùa nửa thật rằng, khi nào mày yêu sẽ biết thôi. Yêu à, tôi cũng đoán vậy. Nhưng bản tính con người tôi rất khó chịu và kỳ cục, hồi cấp ba cũng có vài người tỏ tình với tôi nhưng tôi chẳng có cảm giác gì cả, tôi thường thích những người ở thế giới khác biệt, mà thấy không hợp với mình nên chỉ im lặng, qua một thời gian thì không thích nữa. (Đó gọi là say nắng nhỉ?)
"Này," Con Nga quay sang nói, ôm cây đàn đưa sang tôi. Nó vừa chơi xong một bài của Coldplay.
Tôi đón lấy cây guitar thùng và cả miếng gảy từ nó, sửa dáng ngồi và khẽ hất đám tóc ra sau. Xong đâu đấy, tôi bắt đầu gảy, nhẹ thôi, một đoạn nhạc "Rain and tears", cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu lúc ấy. Rồi tôi cất giọng hát:
BẠN ĐANG ĐỌC
Drama cuối cùng
RomanceYes, nó là ngoại truyện của "Vật vờ vất vưởng" và "Chuếnh choáng", nhưng đồng thời cũng là câu chuyện riêng biệt nên bạn có thể đọc thẳng luôn mà không cần ngó qua hai fic kia (có lẽ vậy :v). Genre: Psychological, SOL, romance (là truyện tươi sáng...