3.
Cát Linh thường hay đi với bốn đứa con gái khác, ngoài Peter Pan. Trong đó, có một con từng đánh nhau với tôi ở trường cấp hai. Ba con còn lại, một đứa để tóc xù nhìn rất tự kỷ, một đứa sặc mùi nước hoa như attention whore, đứa còn lại...
"Này, hai người thấy tóc con San San giống mụ điên không?" Suy nghĩ của tôi biến thành lời.
Peter Pan quay sang bật ngón cái like mạnh. Còn Nguyên phản đối: "Đâu, nhìn đẹp đấy chứ. Ẻm có gu thời trang rất chất!"
"Yeah," Tôi nói một cách đay nghiến. "Thời trang mụ điên. Nhìn muốn múc một cú vỡ mặt."
Peter Pan giật mình quay sang nhìn kinh hãi. Trong khi Nguyên hỏi tôi vẻ không hiểu chuyện: "Múc là sao hả em?"
"À, tiếng Huế." Tôi nhiệt tình giải thích. "Nghĩa là đấm một cú từ dưới lên, giống như đấm móc vào bụng hoặc là quai hàm."
"Ồ, hay quá." Nguyên gật gù.
Sau đó bò ra bàn cười, bị tôi lườm thì ngậm mồm và giả vờ ngồi thẳng dậy nhìn lên bảng. Giống hệt hồi mới nhìn thấy tôi dọa đánh người trong quán cà phê cũ. Cái quán có thằng crush tôi ấy, nằm gần trường đại học. Quán mới mở, rất rộng, quầy pha chế lớn và bày trí như quán bar, mỗi tội có nhiều khách rất láo. Có một lần, tôi hát xong đi xuống, ngang qua bàn nọ thì có thằng lấy dây cao su bắn vào lưng áo. Tôi quay lại, vác cây đàn giơ lên, gầm vào mặt nó: "Mày tin tao phang cây đàn vào mặt mày không đồ khốn?"
Một phút im lặng. Cả quán sững sờ nhìn. Tôi... bật khóc. Cũng không hiểu tại sao nữa, mỗi khi xúc động mạnh tôi thường rất dễ khóc. Tôi xách đàn bỏ ra phía sau quán, định đứng một lát cho tâm trạng dịu xuống. Nhưng ở đó có người, hai thằng nào đang đứng hút thuốc cạnh bồn hoa. Tôi quay lưng, định bỏ đi thì nghe giọng rất quen níu lại: "Ra đây đứng nè bạn, bọn mình xong rồi."
Khá là tử tế, hình như Nguyên có thấy cảnh tôi dọa đánh cái thằng khách trong kia thì phải. Tôi không nói gì cả, có điều cũng nghe lời ra đó đứng, tay quẹt quẹt nước mắt cho đỡ nhục. Nguyên và thằng bạn kia định đi vào như vừa nói, nhưng nhận ra tôi bèn dừng lại.
"Mà thôi, để mình đưa Lam về. Đứng đó lát nó lại ra kiếm chuyện đấy." Nguyên đề nghị.
"Không cần đâu, hức." Tôi nói một cách khổ sở, tay vẫn quẹt nước mắt lia lịa. "Thách nó ra đây, mình... hức... đập nát cái mặt nó ra luôn, hức!"
Hai thằng đột nhiên phá lên cười. Tôi nhăn như khỉ nhìn lại. Cố lắm mới nhịn được, Nguyên giơ tay vẻ đầu hàng, nhưng vẫn nói: "Okay, okay, biết Lam lợi hại rồi. Nhưng bọn nó có nhiều thằng lắm, Lam nhắm đánh nổi không? Đi về vẫn hơn."
Xác định ở lại chỉ có ăn cám, tôi đành ngoan ngoãn theo Nguyên về, sau đó cũng nghỉ việc ở đó luôn.
Từ dạo ấy, tôi cũng không còn biết ý tứ gì trước mặt Nguyên nữa, cảm thấy rất thoải mái, dù sao thì bản chất bạo lực đã bị người ta biết rồi.
"Peter Pan! Có kẹo không?" Cái giọng đặc trưng của Cát Linh vang lên kéo tôi về thực tại.
Nó chạy ào đến ôm con bé ngồi bên tay trái tôi. Mùi gì khá lạnh tràn đến hoặc tôi chỉ tưởng tượng ra thế, nhưng tôi thấy Nguyên khẽ rùng mình. Tôi chạm tay vào cánh tay Nguyên, thấy toàn da gà nổi lên thật, cố không phá lên cười.
BẠN ĐANG ĐỌC
Drama cuối cùng
RomanceYes, nó là ngoại truyện của "Vật vờ vất vưởng" và "Chuếnh choáng", nhưng đồng thời cũng là câu chuyện riêng biệt nên bạn có thể đọc thẳng luôn mà không cần ngó qua hai fic kia (có lẽ vậy :v). Genre: Psychological, SOL, romance (là truyện tươi sáng...