Năm hai mươi sáu tuổi, Taeyong tưởng đâu mình sẽ được thảnh thơi để ăn chơi cho đã mấy năm học hành không thấy mặt trời. Ai ngờ đúng là anh được ăn chơi, nhưng là ăn bánh mì chơi với xưởng sản xuất chân tay giả ở ngay bên mép bệnh viện, thỉnh thoảng giật mình đánh thót vì có chuyến xe tải hạng nặng chạy qua đường quốc lộ bên ngoài.
Khoa ngoại chấn thương gần như là khoa đắt khách nhất bệnh viện thành phố. Công việc chẳng bao giờ ngớt, đã thế lại là thứ công việc thấy ghê nhất, theo lời mấy cô y tá nói với nhau.
Bằng cách này hay cách khác, người ta đến ngoại chấn thương với đủ loại vết thương hết hồn: có ông kia sụt xương bánh chè lên tận đùi, cái hõm bánh chè làm thành cái bát đổ vừa đầy lon sữa bò gạo trắng. Có anh nọ chạy xe trên đường vấp phải đống rơm phơi rồi ngã lên đống rơm khác, nghe thì êm đềm nhẹ nhàng nhưng đứng dậy mới biết xương cẳng chân vỡ bét nhè, ba mươi phút sau người nhà soi đèn đi nhặt xương mang lên bệnh viện. Mà mỗi ngày đều như thế, dần dần Taeyong chẳng còn thấy ngạc nhiên với bất cứ thứ chấn thương kì quái nào. Ví dụ như hôm nay, anh đón một ca ngã thang, cả chân dưới gấp ngược sang bên trái vẫn còn quấn vào thang, bệnh nhân được mang tới cùng một phần ba chiếc thang đã được cưa ra sắc lẻm.
"Chà", Taeyong nói.
"Cái the f...", Youngho đặt cốc cà phê xuống máy lọc nước bên cạnh lối đi, khẽ hô lên. Taeyong với lấy đôi găng tay trên bàn y tá, vừa đeo vào vừa nói:
"Tao nghĩ cậu bán bánh mì ngoài cổng thích tao."
Youngho nói:
"Chân gập nhưng không thấy lòi xương là sao?"
Taeyong đáp:
"Là không gãy ống nhưng cái đầu gối đứa nhỏ rơi ra hai đường rồi. Cậu đó ngày nào cũng bán cho tao ổ mì hai mươi lăm ngàn với giá mười ngàn."
Youngho giật một ít nước rửa tay, lắc đầu:
"Của rẻ là của ôi, biết đâu đấy. Kìa kìa xem kìa... Ối!"
Taeyong chạy ào lại giường bệnh. Chờ mãi chưa thấy bác sĩ trực tới, cả nửa phòng cấp cứu thì đã nín thở nhìn một bên chân gập ngược kì dị đến nỗi không ai làm được gì, cậu sinh viên thực tập cả gan đưa tay lay nhẹ chiếc thang.
Tiếng hét của bệnh nhân vang lên xa cả mấy dãy nhà. Taeyong trừng mắt nhìn cậu thực tập rồi nhanh chóng ngồi xuống ngang tầm với cô bé còn trên băng ca chưa thể chuyển xuống.
"Chào con, con tên gì, nói cho chú biết được không?"
Cô bé nói:
"Em mười hai tuổi rồi, bác sĩ đừng lừa em như lừa trẻ con nữa."
Taeyong bật đèn kiểm tra Glasgow, Youngho đánh giá đủ loại vết thương trên người cô bé. Khuỷu tay cô bé có một vết bầm, cả người mắc lại trên thang khi ngã nên không có thêm chấn thương nặng nào. Kiểm tra xong tên tuổi, Taeyong nói:
"Bố mẹ em đâu? Em gọi bố mẹ chưa?"
Cô bé gật gật đầu, mặt mũi đã tái nhợt vì đau. Một lát sau, hai người đoán chừng là dân cổ cồn trắng hớt hải chạy vào phòng cấp cứu.
BẠN ĐANG ĐỌC
JaeYong | Nắng Trời Hong Mây
FanfictionĐột nhiên một ngày cậu bán bánh mì trước cổng chạy ào vào bệnh viện chơi đuổi bắt. Rồi một cánh tay văng ra ngọt xớt, Lee Taeyong chụp lấy gọn gàng. Cậu bán mì quay lại quát lên: "đặt cái tay xuống!" Taeyong không biết đặt tay ai xuống, đành ôm cả...