Dư âm huyễn dị của tối qua vẫn còn vây bám Vương Nhất Bác, vì lẽ âm khí từ vong nhi đó là quá nặng. May nhờ sở hữu đôi mắt âm dương nên cậu đã tránh khỏi việc bị ảnh hưởng hệ lụy.Tối qua không thể gặng hỏi được điều gì từ cô bé, linh hồn đứa trẻ này đã nhờ vã cậu, không lẽ khi mất cô bé đã không có được mồ yên mả đẹp, nên mới đầy khí giận như vậy còn muốn cậu giúp đào lên. Nếu đã vậy, cô bé hẳn sẽ lần nữa xuất hiện vì muốn được cậu giúp đỡ.
Vẫn đó suy nghĩ trong đầu, Vương Nhất Bác sải bước đều đặn đi vào gara, cậu nhìn thấy phía trước Trương Tâm Di cũng đang đi đến để lấy xe của mình. Cô vừa bắt gặp cậu đã mỉm cười chào hỏi.
"Cậu Vương dùng bữa sáng có vừa miệng không?"
"Dì Hoa nấu ăn rất ngon." Vương Nhất Bác lên tiếng hỏi lại: "Cô tự lái xe đến KingDom sao?"
"Trước đây tôi vẫn tự mình lái xe, với cả tôi cũng cần đến nhà của cậu Vương để học Tiểu Mẫn cách nấu ăn, như vậy sẽ thuận tiện hơn. Cậu Vương hãy cứ tiếp tục đưa đón anh Chiến và bên cạnh bảo vệ anh ấy thật tốt, tất cả nhờ cậu."
Sau cái cười mỉm, Trương Tâm Di liền cúi chào rồi vào xe chạy ra khỏi cổng lớn để đến nơi làm việc. Vương Nhất Bác cũng điều khiển xe ra đến bên ngoài theo thường lệ mà chờ đợi. Tiêu Chiến vẫn điệu bộ trầm ổn bước ra, ngồi vào xe chưa được bao lâu đã lên tiếng hỏi người ngồi trước.
"Tôi không muốn nói cậu kỳ lạ, nhưng tối qua việc cậu làm là rất bất thường."
Quan sát nét mặt bình thản của Tiêu Chiến qua gương chiếu hậu, Vương Nhất Bác phỏng chừng đoán được anh là đã nhìn thấy cậu ở khuôn viên lúc tối. Nơi vị trí cậu đặt món đồ chơi để dẫn dụ linh hồn, không hay lại ngang tầm nhìn với khu vực ban công bên trên phòng riêng của anh. Có lẽ giờ đây chắc hẳn anh đang nghĩ cậu kỳ quặc còn lập dị quái đản không chừng. Lúc này chỉ đành lên tiếng lấp liếm đi việc khó nói.
"Vì tôi là kiểu người sống theo tín ngưỡng thần quyền, việc mà anh thấy chỉ là chút nghi thức cầu an lành ở một nơi ở mới."
Vương Nhất Bác không ngờ mình có thể nói bừa một lý do hợp tình hợp cảnh như vậy, nhưng với một người thông minh như Tiêu Chiến liệu có qua mặt được anh. Khoảng đưa mắt nhìn đến gương chiếu hậu thấy được người ngồi sau chỉ nhướn mắt cho qua.
Tiêu Chiến rời mắt khỏi ghế lái rồi trở ra khung cảnh bên ngoài. Tối qua khi ra ban công hóng gió đã vô tình bắt gặp Vương Nhất Bác đang cặm cụi trong khoảng sân tối, anh còn nhìn thấy ngọn nến cháy hiu hắt từ xa, lý do vừa rồi chưa đủ thuyết phục được anh. Đúng lúc anh lại nhớ đến buổi tối hôm trước, khi Vương Nhất Bác đứng trước cửa phòng của anh và nói đã nhìn thấy một cô bé mặc đầm đỏ xuất hiện trong căn nhà. Cái chớp mắt trở lại nhìn cậu phía trước, anh lại nhớ thêm một điều rằng con gái của dì Hoa đã mất cách đây bốn năm. Khi đó đứa trẻ này cũng chỉ mới mười tuổi.
"Anh sao vậy?" Vương Nhất Bác xoay hẳn người lại khi thấy nét mặt khác lạ của Tiêu Chiến dành cho mình. Nhận được câu nói không có gì của anh càng làm cậu thêm suy đoán. Trước khi chuẩn bị khởi động xe, cậu lấy ra điện thoại gửi đi một tin nhắn xong quay đầu lại nhìn anh phía sau.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến] Âm Khuyết
Fanfiction[Hoàn] Au: LuuPeru Truyện có yếu tố tâm linh, huyền huyễn, tình tiết máu me, nên cân nhắc trước khi đọc. Truyện đây chỉ là hư cấu do trí tưởng tượng của tác giả, vui lòng không so sánh với người và sự việc ngoài đời thực. 𝐍ế𝐮 𝐛ạ𝐧 𝐥𝐚̀ 𝐧𝐠ườ𝐢...