Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)"Ông chồng nhà tôi đột nhiên sinh bệnh cần một số tiền lớn, cửa hàng này tôi thật sự không có tiền để tiếp tục thuê, thật sự rất xin lỗi a." Chị Dương đứng ở cửa, khi nói chuyện vẻ mặt áy náy, "Tôi biết rõ ngừng thuê trước thời hạn như vậy không hợp quy củ, cho mọi người khó xử. Nếu có thể, tôi cũng không muốn dừng cửa hàng lại. . ."
"Không sao không sao." Ba Lâm mẹ Lâm đều vội vàng xua tay, cũng rất lý giải. "Loại chuyện người đột nhiên sinh bệnh này cũng không có biện pháp, mọi người cũng không muốn. Chị Dương chị yên tâm, chuyện ngừng thuê chúng tôi đều đáp ứng, chỉ cần chị chuẩn bị xong, chúng tôi tùy thời đều có thể xử lý."
"Ai, ai! Cảm ơn anh Lâm chị lâm!" Chị Dương liên tục cảm kích, "Thật sự rất xin lỗi, cho mọi người thêm phiền toái như vậy!"
Chị Dương tựa hồ thật sự thực gấp, lực chú ý chỉ đặt ở trước mắt hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của Lâm Lan, mãi cho đến sau khi nói xong lời này với ba Lâm mẹ Lâm đã trực tiếp quay người sang trái bước nhanh đến hướng cầu thang, căn bản không phát hiện bên phải còn một người sống to đùng đang đứng.
Nhưng mà Lâm Lan cũng không để ý, lực chú ý của cô cũng đặt ở trên chuyện bọn họ mới vừa đàm phán: "Ba mẹ, chị Dương muốn ngừng thuê trước thời hạn?"
Ba Lâm mẹ Lâm tự nhiên là đã sớm phát hiện con gái mình ở bên kia, nghe thấy Lâm Lan hỏi như vậy, Lâm Hữu Dư không chút suy nghĩ nói thẳng: "Đúng vậy, chồng cô ấy hai tháng trước kiểm tra sức khoẻ kiểm tra ra nhiễm trùng đường tiểu*, phí trị liệu một năm phải tốn mười vạn, chị Dương nghĩ nghĩ liền dừng kinh doanh cửa hàng trang phục, cầm tiền thuê được trả lại đặc biệt đến bệnh viện chăm sóc chồng cô ấy."
* 尿毒症 (uremia) là tình trạng nhiễm độc do suy giảm chức năng thận khiến các sản phẩm của quá trình tiêu hóa protein, urê và các chất thải khác của cơ thể không được đào thải ra ngoài và lưu lại trong cơ thể.
"Kỳ thật hợp đồng cho thuê còn một năm nữa là đến kỳ hạn, mẹ và ba con nghĩ nghĩ, coi như đồng ý làm chuyện tốt." Vương Tú Chi nói việc này cũng thổn thức, quay đầu lại trừng Lâm Hữu Dư, "Ông ấy, ẩm thực ngày thường ông cũng phải chú ý một chút, đừng còn chưa già đã để tôi đến bệnh viện hầu hạ ông!"
"Sao có thể a?" Ba Lâm có chút ủy khuất, "Bình thường tôi cũng rất ít cùng người khác đến tiệm ăn uống rượu, cơ bản là ăn ở nhà, nào có cơ hội bị bệnh nhà giàu này?"
"Ông là chê tôi mua đồ ăn không ngon?" Lời nói ẩn chứa bị hà khắc này của chồng làm Vương Tú Chi không bỏ qua, "Trong nhà bữa ăn nào thiếu thịt cho ông ăn, cách vài bữa trên bàn đều có món ăn ông thích ăn, ông còn nhớ thương tiệm cơm? Ông nhìn xem bụng ông một chút này, có thể đến tiệm ăn sao?"
Nói xong lời cuối cùng, mẹ Lâm một chút cũng không khách khí mà vỗ vào bụng bia phình phình của ba Lâm.
Đối với chuyện này, Lâm Lan gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Ba, con cảm thấy mẹ nói đúng a, về sau ba vẫn là ăn ít thịt lại, bụng này có chút lớn." Nói xong cô cũng vươn tay chọc chọc bụng ba ruột, "Ô oa, thịt vẫn cứng, ba thật sự phải suy xét ăn chay nhiều."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] - Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo - Đồng Nhân Khanh
Tiểu Thuyết Chung🐱 Hán Việt: Đương ngã năng hòa miêu thuyết thoại 🐱 Tác giả: Đồng Nhân Khanh 🐱 Tình trạng bản gốc: Hoàn thành (81 chương bao gồm phiên ngoại) 🐱 Tình trạng bản edit: Đang lấp hố 🐱 Thời gian hoàn thành: 29/08/2020 - ? ? ? 🐱 Thể loại: Nguyên sang...