Phân phó điếm tiểu nhị xong, nghĩ đến kế hoạch ngày mai, tâm tình Mạnh Hiểu Dư vô cùng tốt. Vì tâm tình tốt lên, nàng cũng ăn thêm hai chén cơm.
"Nha, chào Dạ Hàn tỷ tỷ!" Ăn xong, vì tâm tình thoải mái, Mạnh Hiểu Dư quyết định đến đình viện phía sau khách điếm luyện kiếm, nàng lấy Kiếm Thanh Nguyệt ra khỏi phòng. Nhưng Mạnh Hiểu Dư vừa khỏi cửa, nhìn thấy Dạ Hàn mặt than, hai tay ôm kiếm trước ngực, lưng dựa vách tường, hơi cúi đầu, hai mắt khép hờ, như đang nhắm mắt dưỡng thần lại như đang suy nghĩ gì đó. Vốn vì sáng nay ba lần bốn lượt bị ngăn cản ra ngoài dạo phố khiến Mạnh Hiểu Dư rất khó chịu với vị mặt than này. Nhưng lúc này tâm tình tốt, cho nên Mạnh Hiểu Dư vô cùng vui vẻ chào hỏi vị canh giữ trước cửa này.
Mạnh Hiểu Dư cho rằng Dạ Hàn sẽ lễ phép đáp nàng một câu, hoặc lạnh nhạt e hèm với mình. Nhưng khi nàng đứng cạnh cửa, mạng nhện đã dày hơn mấy tầng. Vẫn không thấy Dạ Hàn lễ phép đáp lại, hoặc lạnh lùng ân.
Mà Dạ Hàn nghe thấy Mạnh Hiểu Dư vui vẻ chào hỏi mình, nàng mở hai mắt, quay đầu nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười xán lạn kia, không biết suy tư điều gì.
"Này! Ta đang chào ngươi!" Nhìn Dạ Hàn không nói câu nào, chỉ nhìn mình phát ngốc. Mạnh Hiểu Dư khó chịu, sao lại có người như vậy! Mình chào nàng, theo lẽ thường, nàng cũng nên đáp lại mình một chút! Nhưng nàng không làm gì, trực tiếp nhìn chằm chằm mình, sau đó phát ngốc.
".............."
"Chẳng lẽ ngươi không nên lễ phép đáp lại ta một chút sao?" Nhìn ánh mắt Dạ Hàn thay đổi một chút, Mạnh Hiểu Dư biết nàng đã hoàn hồn, vì thế nói.
"Không biết Mạnh cô nương muốn trả lời thế nào?" Giọng Dạ Hàn bình thường trở lại.
"..............." Mạnh Hiểu Dư không còn gì để nói.
"Mạnh cô nương, cung chủ phân phó, ngươi không thể bước ra khách điếm nửa bước. Cho nên ngươi vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi!" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư không đáp, Dạ Hàn mặt than nói.
"Ai nói với ngươi, ta muốn ra ngoài?" Nghe Dạ Hàn nói, tâm tình vừa tốt của Mạnh Hiểu Dư lập tức hạ nhiệt. Vì thế nàng lớn tiếng phản bác.
Nghe Mạnh Hiểu Dư lớn tiếng phản bác, Dạ Hàn rất muốn mắng trả "Vậy sáng nay là ai một khóc hai nháo ba thắt cổ tìm mọi cách muốn ra ngoài dạo phố?"
Nhìn Dạ Hàn không tin, Mạnh Hiểu Dư khó chịu hừ lạnh, sau đó, mang theo Kiếm Thanh Nguyệt lướt qua Dạ Hàn xuống lầu. Còn Dạ Hàn mang theo vẻ vô cùng không tin bị Mạnh đại tiểu thư của chúng ta xem thường.
"Đây là thế nào? Ta nói không thể tin như vậy sao? Lại còn có biểu tình như vậy, không phải buổi sáng chỉ náo loạn ngươi một chút thôi sao? Vì sao lại dùng biểu cảm như thấy quỷ nhìn ta? Hung hăng khinh bỉ ngươi." Mạnh Hiểu Dư xuống lầu hung hăng thầm mắng, còn trộm xoay người giơ ngón giữa với Dạ Hàn. Khi thấy Dạ Hàn nhìn nàng, lập tức xoay người tiếp tục xuống lầu.
Dạ Hàn nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư xuống đại sảnh, lập tức phi thân từ hành lang lầu hai xuống lầu, sau đó ở giữa không trung nhẹ nhàng xoay người, vững vàng đứng bên cạnh Mạnh Hiểu Dư. Màn duyên dáng xoay người sau đó vững vàng đứng cạnh Mạnh Hiểu Dư mà không phát ra tiếng động nào. Nàng không chỉ nghênh đón những âm thanh ủng hộ, mà người thạo nghề cũng nhìn ra người này võ công bất phàm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-NP] [EDIT] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
General FictionTác phẩm: Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! Tác giả: Phong Vũ Số chương: 124 Chương Thể loại : Cổ đại, HE, Võ hiệp, Xuyên không, NP (1x5), Hài hước, Nhất Thụ Đa Công Nhân vật: Mạnh Hiểu Dư x Hàn Như Băng, Hàn Như Sương, Nam Cung Vân Hàn, Dạ Vô Song, L...