Chương 80

1.2K 104 1
                                    

Một tiếng than nhẹ vang lên, mặt hai người ửng đỏ. Khi vừa nghe được tiếng than nhẹ, Mạnh Hiểu Dư còn chưa biết chuyện gì. Nhưng chưa đến hai giây, Mạnh Hiểu Dư đã đỏ mặt. Tiếng than vừa rồi sao lại giống với tiếng mình phát ra khi làm chuyện kia với tỷ muội Hàn Như Băng vậy? Người này rốt cuộc bị làm sao! Sao có thể phát ra âm thanh làm người ngượng ngùng như này. Mạnh Hiểu Dư âm thầm oán trách Linh Ngọc Nhi không thuần khiết mà vẫn chưa nhận ra kẻ đầu sỏ gây tội lại chính là mình.

Mà lúc này Linh Ngọc Nhi cũng xấu hổ, tức giận muốn chết: "Sao mình lại có thể phát ra âm thanh như vậy! Thật là mất mặt mà. Đều do Hiểu Dư, không có gì làm sao lại liếm cổ mình! Nàng chẳng lẽ không biết cổ mình rất mẫn cảm sao? Chẳng lẽ nàng muốn câu dẫn mình? Nhưng dù muốn câu dẫn cũng nên nhìn thời gian, địa điểm chứ!"

Cứ thế, hai người mang suy nghĩ của riêng mình, trầm mặc đi đường. Đến hơn nửa giờ sau, mới có người lên tiếng phá tan bầu không khí này.

"Nơi này là?" Mạnh Hiểu Dư nhảy xuống khỏi lưng Linh Ngọc Nhi, đánh giá cửa đá trước mặt.

"Hẳn là mật thất chúng ta muốn tìm." Linh Ngọc Nhi cũng đánh giá cửa đá trước mặt.

"À! Nhưng chúng ta làm sao vào đây?" Dùng sức đẩy cửa đá, phát hiện đẩy không được, Mạnh Hiểu Dư hỏi.

"Có lẽ có cơ quan nào đó!"

"Nhưng chúng ta đã tìm bốn phía rồi nhưng không phát hiện cơ quan nào!"

"Chắc là còn nơi nào đó mà chúng ta chưa phát hiện, cẩn thận tìm lại xem." Linh Ngọc Nhi nói xong, tìm kiếm xung quanh.

"Ân." Mạnh Hiểu Dư nghe vậy cũng bắt đầu tìm.

Nửa giờ sau.

"Không được rồi, không tìm thấy! Bốn phía ngoài vách đá ra, căn bản không có cơ quan nào!" Tìm nửa ngày không có thu hoạch, Mạnh Hiểu Dư nói.

"Thật sự không tìm ra cơ quan nào!" Linh Ngọc Nhi cũng ngừng tìm.

"Ngươi nói, cửa đá này có phải căn bản không có cơ quan mà chỉ cần dùng sức đẩy là ra không?" Mạnh Hiểu Dư có chút buồn cười hỏi.

"Không thể nào, cửa đá dày như vậy, chỉ dựa vào sức người rất khó đẩy ra." Linh Ngọc Nhi phản bác.

"Cũng đúng! Nhưng nếu không phải đẩy ra, cũng không có cơ quan, chúng ta làm sao mở cửa đây?" Mạnh Hiểu Dư vừa nói vừa nhàm chán cúi đầu đá hòn đá nhỏ dưới chân. "Ai u....Đau quá."

"Ngươi sao vậy?" Nghe Mạnh Hiểu Dư kêu to, Linh Ngọc Nhi vội đi đến trước mặt nàng hỏi.

"Không có gì, không cẩn thận đá phải cục đá....." Nói đến đây Mạnh Hiểu Dư ngừng lại, cúi đầu đánh giá hòn đá nhỏ dưới chân.

"Sao vậy?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư đang nói ngừng nói, Linh Ngọc Nhi có chút khó hiểu hỏi.

"Ngươi lại đây xem hòn đá này." Mạnh Hiểu Dư chỉ vào hòn đá nhỏ kia.

"Nó thì thế nào?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư dùng sức bẻ đến bẻ lui, Linh Ngọc Nhi kỳ quái hỏi.

"Sao? À! Không có gì, haha." Làm nửa ngày không được gì, Mạnh Hiểu Dư xấu hổ nói. Ban đầu nàng còn tưởng rằng hòn đá nhỏ này là cơ quan! Vì cục đá nhỏ như vậy mà mình đá vào lại đau, hơn nữa còn không dịch chuyển làm cho Mạnh Hiểu Dư không khỏi nghĩ đến một ít phim mình từng xem qua, vì thế đã ngồi xổm xuống nghiên cứu, đến khi phát hiện hòn đá này không thể dịch chuyển mà cửa đá thì vẫn đóng chặt, Mạnh Hiểu Dư xác định, đây chỉ là một hòn đá nhỏ bình thường thôi! Phát hiện này làm nàng vô cùng thất vọng và phẫn nộ, vì thế đứng lên, nhấc chân dẫm xuống nó.

[BHTT-NP] [EDIT] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ